Tôi biết rõ mình đã vướng vào một vụ án mạng, nên việc để lộ mặt là điều tuyệt đối không nên, cho nên kéo lại chiếc mũ, cố ý cúi đầu hết mức có thể, trong xe lại không bật đèn, cũng sẽ không ai nhớ được dáng vẻ của tôi.
Nhưng tài xế xe khách đã xông lên tóm lấy tôi.
Tôi mau chóng nói: "Không, không phải tôi, tôi không nhìn thấy gì cả."
"Không nhìn thấy, thì cô ném chiếc chăn này xuống làm gì? Cô nằm phía trên tôi, tôi nhìn thấy nửa thân dưới đầy máu me của con quỷ đó, thì cô chắc chắn sẽ nhìn thấy hình dạng của con quỷ đó! Sao nó ko cào cửa sổ phía người khác ngồi, mà lại cứ cào chỗ cửa cô ngồi? có phải cô quen biết với con quỷ đó hay không?" Cô gái giường dưới kích động nói.
Tôi không có lời nào để biện hộ nữa.
Tài xế xe khách thấy tôi là con gái, nên ngữ khí cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều: "em gái này, rốt cuộc là có vấn đề gì vậy? em có thể nói rõ được cho mọi người cùng nghe không? Việc này em nhất định phải nói rõ với chúng tôi, em thấy đấy, vừa nãy chúng ta suýt nữa bị lật xe, ai cũng suýt chết đấy!"
Tôi cúi đầu nói: "Nhưng tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa..."
Cô gái giường dưới hỏi dồn dập: "Cô không biết, thế chiếc chăn này rốt cuộc là thế nào đây?"
"Tôi thực sự không biết." nói đoạn, tôi lại cúi thấp đầu, muốn lách ra khỏi chỗ đó.
Theo như cuộc đối thoại vừa nãy, thì tôi ngồi xe cả ngày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/206261/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.