Sau vài ngày nghỉ ngơi, hôm nay cả nhà chúng tôi dắt díu nhau trở lại bệnh viện tâm thần của Âm Thiện. Suốt dọc đường tôi rất bồn chồn và lo lắng không biết chuyến đi này có thành công không? Như lời của Diêm Quân, Âm Thiện có thể chữa được mắt cho Âm Thao vậy hắn ta hẳn vẫn bình thường, bát canh đó không có gây tổn hại gì cho hắn. Nếu ngang nhiên tính sổ chuyện cũ với hắn e rằng hắn sẽ giở trò với đôi mắt của Âm Thao, còn nếu không giải quyết xong chuyện cũ tôi sẽ ôm một bụng tức mà chết mất. Thật rối như tơ vò mọi chuyện đành để tới đó rồi tính. Ba con Âm Thao đã ngủ tôi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Cảnh vật vẫn như vậy chẳng có gì thay đổi, có chăng cũng chỉ có con người là già đi. Người đầu tiên chúng tôi gặp đó là Không Ai ca, nhìn thấy tôi mắt anh ta trợn tròn, miệng há hốc không nói lên lời. Nhìn dáng vẻ anh ta thật buồn cười, anh ta vốn đã gầy bây giờ lại vừa già thêm, râu cũng mọc dài như cả tháng không cạo.
Tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí: “ sao vậy? Đến bạn cũ cũng không nhận ra sao?”
Không Ai lúc này mới ngậm được miệng nhưng vẻ mặt còn lo lắng hơn: “ La Hy, cô quay lại đây làm gi? Lẽ nào cô bị bắt lại rồi sao?”
Tôi không nhịn được cười trước vẻ mặt của anh ta, trông anh ta như thể đang sợ tôi bị bắt lại sẽ khai người thả tôi đi chính là anh ta. Truyện được viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/1268229/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.