Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225
Chương sau
Sau vài ngày nghỉ ngơi, hôm nay cả nhà chúng tôi dắt díu nhau trở lại bệnh viện tâm thần của Âm Thiện. Suốt dọc đường tôi rất bồn chồn và lo lắng không biết chuyến đi này có thành công không? Như lời của Diêm Quân, Âm Thiện có thể chữa được mắt cho Âm Thao vậy hắn ta hẳn vẫn bình thường, bát canh đó không có gây tổn hại gì cho hắn. Nếu ngang nhiên tính sổ chuyện cũ với hắn e rằng hắn sẽ giở trò với đôi mắt của Âm Thao, còn nếu không giải quyết xong chuyện cũ tôi sẽ ôm một bụng tức mà chết mất. Thật rối như tơ vò mọi chuyện đành để tới đó rồi tính. Ba con Âm Thao đã ngủ tôi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Cảnh vật vẫn như vậy chẳng có gì thay đổi, có chăng cũng chỉ có con người là già đi. Người đầu tiên chúng tôi gặp đó là Không Ai ca, nhìn thấy tôi mắt anh ta trợn tròn, miệng há hốc không nói lên lời. Nhìn dáng vẻ anh ta thật buồn cười, anh ta vốn đã gầy bây giờ lại vừa già thêm, râu cũng mọc dài như cả tháng không cạo. Tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí: “ sao vậy? Đến bạn cũ cũng không nhận ra sao?” Không Ai lúc này mới ngậm được miệng nhưng vẻ mặt còn lo lắng hơn: “ La Hy, cô quay lại đây làm gi? Lẽ nào cô bị bắt lại rồi sao?” Tôi không nhịn được cười trước vẻ mặt của anh ta, trông anh ta như thể đang sợ tôi bị bắt lại sẽ khai người thả tôi đi chính là anh ta. Truyện được viết và đăng tại face Thoa tiểu quỷ thích truyện trung hoa. Tôi nói: “ anh nhìn tôi đây có giống bị bắt lại không, nếu tôi bị bắt nhất định phải có người hộ tống theo chứ?” Anh ta lúc này mới bình tĩnh lại một chút nói với tôi: “ vậy cô quay lại đây làm gì? Cô không sợ….” Tôi nở một nụ cười nói với anh ta: “ tôi quay lại thăm mọi người, anh yên tâm đi tôi được giải oan rồi.” Anh ta cười rạng rỡ đưa tay chạm vào vai của tôi: “ vậy thì tốt quá, đi thôi tôi sẽ đưa cô đi gặp mọi người, thấy cô mấy lão quái vật đó sẽ mừng không ngậm được mồm mất thôi.” “ Đại thúc, người dắt mẹ ta đi đâu vậy?” Củ cải lập tức chạy lại chắn trước mặt của tôi. Không ai ca lúc này mới để ý đến con bé chưa kịp mở lời tôi đã giới thiệu trước “ đây là con gái tôi tên là củ cải, còn kia là chồng tôi Âm Thao” tôi đưa tay chỉ vào Âm Thao đang đi phía sau. Không Ai ca tiến lại bắt tay chào hỏi với Âm Thao, nhưng thái độ anh ấy vẫn cứ lạnh lùng khó chịu như vậy chẳng thèm nói lấy một lời nên không khí rất ngượng ngùng. Tôi quay lại xua tan đi bầu không khí đó, nói với Không Ai chúng tôi sẽ đến phòng của viện trưởng trước, giờ cơm sẽ gặp mọi người sau. Dọc đường tới phòng viện trưởng chúng tôi gặp rất nhiều bệnh nhân tâm thần, họ vẫn điên điên khùng khùng như vậy vào ban ngày, ban đêm thì đáng sợ khó lường. “ mama bên kia có một chị gái đang chảy máu khắp mặt kìa, chúng ta có cần giúp không? “ củ cải đang đi bên cạnh tôi đột nhiên lên tiếng. Tôi nhìn theo hướng chỉ của con bé, chẳng thấy có ai, trong lòng đột nhiên có một sự lo lắng trào lên. “ không có đâu tại con hoa mắt thôi” Âm Thao đưa tay bịt mắt củ cải rồi nhanh chóng bế con bé vào lòng “ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đừng nhìn linh tinh” Con bé vẫn còn bướng bỉnh gỡ tay Âm Thao nhìn thêm lần nữa: “ baba, người có nhìn thấy đâu mà biết, chị ấy vẫn còn đứng bên kia, còn đang gọi con nữa. “ Củ cải đang tuổi Hiếu động con bé sẽ rất tò mò, nơi này lại ma chơi quỷ hờn, tôi đã từng gắn bó gần một năm trời chuyện gì cũng đã thấy qua, nếu ở đây lâu không biết còn chuyện gì xảy ra nữa đây. Truyện được viết và đăng duy nhất tại face Thoa tiểu quỷ thích truyện trung hoa. Tôi lập tức thay đổi sắc mặt giả vờ như không thấy gì: “ mama cũng không nhìn thấy” Con bé vẫn chưa chịu tin nhưng miễn cưỡng nhắm mắt lại. Chúng tôi đã đến trước cửa phòng viện trưởng. Tôi dừng lại, không biết có nên đi vào không? Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí từ trước nhưng tôi không biết nên đối mặt với hắn như thế nào. “ Em sao vậy?” Âm Thao không thấy tôi mở cửa liền hỏi. “ Em không sao” Tôi giấu đi cảm xúc của mình từ từ mở cửa. Trước mắt tôi là một người đàn ông đang vùi đầu trong đống sổ sách, hắn ta vẫn vậy, sau 7 năm không có gì thay đổi, dường như chỉ có con người già đi còn bọn họ thì cứ trẻ mãi không già như vậy. “ giữa trưa rồi kẻ nào còn làm phiền ta vậy?” Âm Thiện hỏi nhưng hắn vẫn không ngẩng đầu lên. “ Đến ta ngươi cũng không cần tiếp sao?” Âm Thao lạnh lùng thả củ cải xuống rồi bước tới. Quả nhiên nghe thấy tên Âm Thao hắn giật mình lập tức ngẩng đầu lên còn dụi mắt làm trò, không biết hắn là không tin thật hay cố ý diễn. “ Âm Quân Thập Nhị Gia ngài đã đi đâu mất tích cả mấy năm trời nay lại hạ giá nơi đây? Thật tình làm cả âm phủ một phen náo loạn.” Âm Thiện đặt bút chạy lại phía chúng tôi. Âm Thao nói: “ Đừng gọi ta như vậy, bây giờ các ngươi chẳng phải đã có tân nhậm Âm Quân rồi sao?” Âm Thiện nói: “ trong lòng chúng tôi vẫn luôn tôn kính ngài, ngài đã đi đâu suốt thời gian qua? Lại còn….” đang nói bỗng nhiên hắn nhìn vào đôi mắt của Âm Thao có chút ái ngại ngập ngừng không nói ra. “ đại thúc này là ai vậy mama?” Củ cải yên lặng nãy giờ không chịu được liền kéo áo tôi. Tôi vẫn còn đang chôn chân tại chỗ, tâm hồn treo ngược trên cành cây chẳng nghe lọt tai lời nào chỉ chăm chú nhìn người đàn ông phía trước chờ hắn chú ta tới mình. “ Ồ thì ra Thập Nhị Gia quy ẩn lâu nay để thành thân sinh hài tử, chuyện vui như vậy mà ngài có thể dấu chúng tiểu thần, ngài có keo kiệt quá không chỉ một chén rượu mừng thôi mà” Âm Thiện nói xong mắt liền chuyển hướng về phía tôi nói: “ Vậy đây là Âm Phi phải không? Chà, Thì ra là một nữ tử trần gian, vậy mà lại lọt vào mắt xanh của Âm Quân.”Ý hắn là gì đây? Giọng điệu hắn y như cái thuở lần đầu gặp tôi, vừa khinh thường lại miệt thị, bà đây chưa thèm mở lời thì thôi lại còn ra oai gì chứ nếu biết ta trước kia là Mạnh Bà khéo còn xách dép không xong. “ Âm Viện trưởng đã lâu không gặp” tôi nở một nụ cười khách sáo với hắn. Khuôn mặt hắn liền trở nên méo mó khó coi: “ Ta cùng Âm phi từng gặp nhau sao?” Hắn nói cái gì cơ? Hắn đang đùa tôi à? Hay hắn muốn dò xét thái độ của tôi trước? “ ngươi không quen nàng ta?” Âm Thao nhìn về phía Âm Thiện chờ câu trả lời Hắn ta không cần suy nghĩ lập tức nói: “ chưa từng gặp mặt.” Tôi không tin mới 7 năm không gặp hắn không thể quên tôi nhanh như vậy được, mọi người còn nhận ra tôi hắn không lí nào lại không nhận ra. Chả lẽ đó là do tác dụng của canh Mạnh Bà khiến hắn trở nên như vậy? Nhưng tại chỉ quên một mình tôi? Thôi thì từ từ quan sát biểu hiện của hắn rồi tính. Truyện được viết và đăng duy nhất tại face Thoa tiểu quỷ – thích truyện trung hoa ngoài ra đều là sao chép, truyện không có trong tác phẩm chính. “ Đại thúc, người là bạn của baba con sao?” Củ cải ngước đôi mắt đen háy nhìn vào Âm Thiện “ Ta đâu có thể là bạn, khoan đã…. mắt quỷ” giọng điệu còn đang khách sáo khuôn mặt hắn đột nhiên biến sắc khi nhìn vào củ cải: “ Thập Nhị Gia việc này là sao?” Âm Thao lạnh lùng nói: “ lần này ta đến muốn làm phiền người một chút.” Âm Thiện ngập ngừng nhìn Âm Thao: “ việc này…” Âm Thao nói: “ ngươi không nể tình cũ giúp ta được sao? Hay ngươi nghĩ ta bây giờ đã bãi nhiệm chưa đủ thành ý? Vậy đành đi thêm một chuyến đến phần mộ của ngươi vậy.” Tôi lập tức hiểu ý nghĩ đến cảnh hắn từng ăn hương ăn hoa đến bội thực mà sung sướng trong lòng. Âm Thiện nở một nụ cười khổ nhìn Âm Thao: “ không, không tiểu nhân rất sẵn lòng chỉ là việc này rất mất thời gian mọi người phải ở lại đây một tháng rồi.” Âm Thao lạnh lùng nói: “ ta đợi được” Âm Thiện cũng không nói gì thêm, sai người đưa chúng tôi tôi đến khu nội trú, không biết hắn là vô tình hay cố ý mà sắp xếp cho chúng tôi vào chính căn phòng tôi đã từng ở. Cái này gọi là không biết tôi thật sao, ai mà tin được lời hắn? Sau khi sắp xếp hành lí vào trong phòng, tôi đi tham quan xung quanh một chút. Tôi đi thẳng lên sân thượng của khoa, vẫn hoang vu trống trải nhưng quả nhiên công thức nấu ăn của Mạnh Trần không còn. Có lẽ họ sợ sẽ có một La Hy tiếp theo thấy được lại làm loạn nơi đây nên đã đem bức tường phá bỏ. Đến giờ cơm, chúng tôi đến căng tin ăn tối, gặp lại mọi người ai cũng vui vẻ chào đón tôi, chắc hẳn Không Ai ca đã thông báo cho bọn họ biết chuyện nên mọi người cũng không mấy ngạc nhiên. Tay nghề nấu ăn của lão Dương đã lên đến mức bậc thầy, món nào cũng ngon không thể chê được. Bà lão y tá Mai Di vẫn khó tính như trước không có gì thay đổi. Ai nấy đều khen tôi tốt số, lấy được người chồng đẹp trai, đặc biệt là khen củ cải rất đáng yêu. Xem ra ở đây một tháng cũng có người để làm bạn rồi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225
Chương sau