“ Khoan đã!” Lâm Nhuận tức hổn hển bắt lấy vai của tôi.
Tôi quay đầu nhìn hắn một cái.
Rõ ràng không có bất kỳ sức mạnh gì, nhưng lòng ta lại rất thản nhiên, dù là hắn phát giác ra được cái này bề ngoài ( La Hy) vốn là oan gia của hắn, muốn đánh cho tôi tê người để đến trút giận, tôi cũng không sợ.
Dù sao.
Tôi là thần mà.
Làm thần, phải có phẩm chất của một nữ thần, huống hồ lại già như con ma cà bông sợ gì nữa?
“Còn có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.
Lâm Nhuận cùng tựa hồ minh bạch cái gì, hắn buông tay ra, uể oải nói:” Thôi quên đi, người đi đi”.
“ Có việc call Ta, số ta là 137……” Nói xong dãy số, ta liền tiêu sái rời đi.
Cửa gian phòng mở ra và một con rùa to như một chiếc xe đẩy bò ra, trên lưng còn cõng một đứa bé.
Nó cực nhanh leo đến bên cạnh tôi, tôi ngắm xem nó một chút, có chút giật mình: “ây zo, cái chân vừa ngỏ vừa ngắn này lại còn có thể bò nhanh như vậy nha?”
“Còn chỗ đây, thế có muốn ngồi không thì nói?” Đại ô quy phát tới mời.
Ta đập một tiếng, cười: “Con rùa, ngươi bao nhiêu năm không đến nhân gian? Ngươi cho rằng hiện tại còn giống như trước, đi ra ngoài đều dựa vào cưỡi rùa đen sao? biến thành hình người đi, ta cũng không muốn ngồi rùa đen ra đường, người khác chụp ảnh phát đến cho bạn bè. Không! Người khác chụp ảnh gửi cho bạn bè đi cũng không có gì, ta chỉ sợ ngươi sẽ bị người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/1268223/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.