“Ngồi cạnh ta nếu như người không ngoan ngoãn,người sẽ không gặp được Diêm Vương đâu.” Tôi nói nhẹ nhàng.
Lúc này quỹ lái xe cũng nghe thấy tiếng động, đi tới xem xét hỏi:” Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Nữ nhân này…” ác đồ trợn mất lên trắng bệch,toàn thân đổ mồ hôi lạnh kêu: “ Không biết chuyện gì đã xảy ra, tay của cô ta đặt trên đùi ta khiến cho ta đau quá.”
“Đám người này làm cái gì vậy?”
“ Đại ca ơi, không phải thích như vậy sao? không phải là bộ dạng này rất thoải mái sao?”.
Tôi nói nhưng tay vẫn còn đang để trên đùi hắn vuốt ve một chút. Lão tài xế trông thấy đều biết chuyện gì xảy ra hai mắt khẽ đảo mà nói.:
” Đều là một đám háo sắc,đồ háo sắc các ngươi thừa dịp…, cứ tận dụng thời gian của các người bây giờ đi đợi đến khi vào điện gặp Diêm Vương rồi mà xuống địa ngục.”
Nói xong hắn ta quay người bỏ đi.
Thấy cứu tinh bỏ đi, tên ác đồ to xác vừa định cầu cứu, tôi lập tức giữ lấy bắp đùi của hắn uy hiếp nói: “Người có la rát cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu người đâu. Nhưng người sao cũng không nghĩ một chút coi lúc còn sống người đã làm được chuyện gì tốt vậy mà ở nơi nà ykêu cứu. Quỷ sai nguyễn ý cứu người mới lạ.”
Nói xong tôi vỗ đùi hăn ta bộp bộp rồi buông hắn ra.
Chỉ vậy thôi mà hắn đau đến toàn thân tê liệt.
Trên đùi hắn khói bốc lên, thật không nghĩ tới Diêm Vương ấn lại đem chân của hắn đốt thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/1268200/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.