Nhưng tôi thật không biết. La Võ khó xử trả lời. “Tôi cũng không hỏi qua con bé. Nếu như tôi thật đem con bé ném xuống nó chết thì tôi nên làm cái gì… Con bé nói để cho tôi không cần lo lắng.Bây giờ dưới lầu cũng không có thi thể của nó cho nên tôi nghĩ hẳn là con bé không sao cả.”
Ve sầu thoát xác sao.
Hiện tại tôi cũng chỉ có thể an ủi bản thân mình như thế.
Tự lau nước mắt miễn cưỡng trấn định lại. Được rồi, Nếu con bé đã an bài như vậy, thì hẳn là con bé sẽ không có chuyện gì
Phải.
Sau đó trong đầu tôi hoảng loạn tưng bừng. Không biết tiếp theo mình nên nói cái gì và làm chuyện gì nữa. La Võ vịn tôi trở về. Trở lại thời điểm chúng tôi lên lầu tôi vô thức móc trong túi ra cái chìa khóa đi trở về huớng nhà La Võ.
Lúc mở cửa cửa nhà két một tiếng thanh thúy, mới khiến cho con người tôi như tỉnh giấc mộng.
Tôi đang làm gì đây!
Đây là nhà Sầm Chính Nguyên mua, cũng không phải là nhà của tôi.
Tôi nhìn trong lòng bàn tay dính đầy bùn đất cùng chiếc chìa khóa rỉ sắt,đột nhiên tôi tột cùng không biết có nên tiến vào cánh cửa này hay không.
Cô thật sự ở bên cạnh nhà tôi à. La Võ tò mò đi đến quan sát. Anh ta hỏi:”vậy Tại sao người còn chưa vào nhà.”
Tôi đắng chát nói đây chính là nhà mà Sầm Chínn Nguyên mua không phải nhà của tôi.
Sầm Chính Nguyên là ai.?
Là người mà anh đã gặp qua- Sơn Kim Hào đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/1268181/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.