Tôi mơ một giấc mộng dài, rất dài.
Mơ thấy con gái bảo bối của tôi, La Bạch.
Vừa mới mơ, liền trông thấy con bé nhỏ nhắn, dáng vẽ rất khả ái.
Tôi mơ về quá khứ khi tôi sống một cuộc sống rất ổn định, nhẹ nhàng. Vào thời điểm đó với một ngôi nhà nhỏ có thể tránh gió mưa,một chiếc giường ấm áp và thoải mái. Có một không gian riêng ăn đồ ăn ấm với thức ăn ngon.
Sinh hoạt ổn định, việc nuôi nấng con bé cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Trong giấc mơ của tôi tiểu La Bạch vô cùng hiếu động. Tôi đặc biệt trân trọng từng giây phút ở bên con bé. Và đối với tôi con bé ngọt ngào ngay cả khi ngồi trên bô.
Trong giấc mơ tôi thấy tôi ra ngoài và để con bé trước cửa nhà hàng xóm.
Con bé khóc rất to nhưng tôi đã chạy trốn vào trong thang máy.
Tôi thấy cửa nhà hàng xóm mở ra người chủ nhà là đàn ông bước ra vội vã nhìn thấy đứa bé trên mặt đất. Ngay lập tức để con bé lên vì sợ con bé nằm trên mặt đất sẽ bị lạnh.
– Đứa trẻ này là ai thế làm sao lại đặt nó trước nhà tôi.Người chủ nhà ngạc nhiên nói.
Người vợ bước ra với mái tóc rối bù,bộ quần áo ngủ bằng tơ lụa vừa ngáp vừa đi ra:
– Không phải đứa bé của nhà bên cạnh sao.Tôi thường nghe thấy tiếng khóc của đứa bé,ngoại trừ cánh cửa nhà bên ra thì ở tầng này đâu có ai ra ngoài.
Vì vậy chủ nhà đến gõ Cửa vài lần, sau khi không thấy có phản ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/1268162/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.