Tôi cười: “Tại sao ông lại không thấy? Không phải chủ cũ của ngôi nhà này là một nữ pháp sư sao? Ông đây là sống ở thời nào vậy? Ông đã thấy bà ta sử dụng một câu thần chú để bắt ma chưa? “ Chủ cửa hàng gạo ho một cách lúng túng, nói,” Bao Thị, bà ta chỉ có thể làm một phép thuật nhỏ để trừ tà và chữa bệnh. Nếu người dân địa phương chúng tôi bị vướng vào thứ gì đó ô uế, bà ấy sẽ xuống núi giúp đuổi những linh hồn tà ác, nhưng còn về những hồn ma lẩn khuất trong Từ gia thì chưa từng thấy qua “ ” Vậy thì bây giờ sẽ thấy. “ Chủ cửa hàng gạo ngạc nhiên hỏi:” Cô rốt cuộc là ai? “ Tôi trả lời: ” Không giấu gì ông. Tôi là chủ nhà, là họ hàng xa của người mà ông gọi là Bao Thị. Nghề nghiệp của chúng tôi mang tính chất truyền thùa trong gia tộc. Bà ấy là lão sư, và tôi cũng là một thiếu sư. Tháng trước, tôi đột nhiên mơ thấy bà ấy đến khóc lóc, nói rằng bà ấy đã chết rất thảm. Sau cái chết, nỗi oán hận của bà ấy quá lớn để có thể rời khỏi nhà của mình. Tôi lần này trở về đây, chính là để giúp bà ấy! Ngôi nhà này cần phải được siêu độ, trong khi gạo nếp chính là thứ quan trọng nhất đối với việc này”. Chủ cửa hàng lắc đầu, nói:” Tôi đã nhìn thấy những thứ để trừ tà, ví dụ như máu gà, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cái gì mà gạo nếp có thể siêu độ âm hồn “ Tôi nói:” Vâng, Ông biết đấy, thực tế gạo nếp dùng để đối phó với cương thi”. Cửa hàng gạo:” Cái gì “? Tôi nói:” Xác sống “”! Chủ cửa hàng gạo hít một hơi thật sâu, chỉ vào nhà của bà già lộ vẻ không tin, hỏi tôi: “Cô nói rằng nhà của Từ lão gia toàn là thây ma? Nhưng khi hai mẹ con bà ta chết, tất cả đều ở những nơi khác nhau. Giống như họ, làm thế nào lại có thể biến thành cương thi? “ Tôi nói:” Họ không trở thành cương thi, nhưng tất cả họ đều bị thây ma giết chết. “ Chủ cửa hàng gạo hít một hơi, vẻ mặt ông ta đầy hoảng loạn. Sau ba giây, ông ta quyết định rồi nói với tôi: “Cô gái, nếu có thây ma trong đó, thì tôi sẽ quay lại. Tôi sẽ giúp cô dỡ những bao gạo này. Trước tiên, tôi không nhận tiền, cô nên an toàn trở về.” Tôi nhanh chóng nắm lấy tay ông ta, vừa cười vừa nói: Ông sợ gì chứ? Bây giờ, trời quang mây tạnh, dù thây ma mạnh đến mức nào cũng không dám thò cái đầu ra. Một người phụ nữ dám đi vào, tại sao ông lại không dám? Tôi bảo ông này, ai đó phải chính trực đứng ra giải quyết vấn đề này. Có phải ông chính là người giải quyết vấn đề này hôm nay hay không, như vậy ông cũng không cần lo lắng về việc ai đó sẽ chết trên ngọn núi này nữa. Đây là một điều tốt, phải không?? Chủ cửa hàng gạo cười khổ:” Trong quá khứ đã có một số pháp sư lên núi để làm điều này, nếu tôi đơn độc thì còn nghĩ một chút, nhưng tôi sớm đã có vợ con, hoặc để người khác làm thì hơn “!! Tôi một lần nữa nắm chặt tay ông ta: “Những vị thầy đó không thể xuống núi vì họ không mang đủ gạo nếp lên núi! Ông anh, thực sự không nói dối anh, tối qua tôi đã lên núi, nhìn vào cánh cửa đó. Mạng nhện, đúng. Nó đã bị hỏng? Ông có thấy đám cỏ kia không, trên nó vẫn còn dấu vết bị người giẫm qua. Người đó chính là tôi đây. Tôi đã đi lên, cũng còn sống mà đi xuống. Ông đã thấy, vậy ông có muốn tin tôi hay không? Tôi đảm bảo rằng ông có thể sống sót xuống núi giống như tôi! Chủ cửa hàng gạo nhìn vào ngôi nhà, xác thực cánh cửa và bãi cỏ tình trạng đều đúng như những gì tôi nói, liền do dự. Tôi nói tiếp: “Ông đừng ngạii! Tôi sẽ nói một điều nữa – những thây ma bên trong đã giết chết vô số người và động vật trong năm qua, và bây giờ chúng có thể tùy tiện di chuyển! Nếu tôi không thể tiêu diệt chúng ngày hôm nay bọn chúng sẽ xuống núi gây họa vào ngày mai. Ông có chắc rằng ông vẫn có thể chờ đợi pháp sư tiếp theo bắt đầu như đã từng làm trong quá khứ? “ (2/2), Tôi lắc đầu khẳng định, nói thật quả quyết: “Không có pháp sư tiếp theo!” Chủ cửa hàng gạo trấn động. Nhìn thấy ông ấy như vậy, tôi không tin tôi đã thành công. Tôi thở dài, lấy ra một lá phù từ trong tay, giơ ra: “đây là một lá trấn thi phù, ông giữ nó trên người, thây ma sẽ không động tới ông. Chỉ cần đi theo tôi, không thì, Tôi có thể đối phó với cương thi trong khi ông chuyển gạo. Chủ cửa hàng gạo dường như nghĩ về một điều gì đó: Cô gái, nếu cô nói cô là một nữ pháp sư, vậy thì hay không để tôi khảo chứng một chút? Hoặc cô có thể tạo ra một câu thần chú cho tôi nhìn một cái không? tôi tin rằng cô là một phù thủy, chúng ta liền ở đây để giúp đỡ dân làng giải quyết thảm họa. “ ” Có gì khó! “tôi cảm thấy nhẹ nhõm, cười một cái. Một mảnh giấy nhảy ra khỏi túi, gấp vài nếp, xé ra một số cạnh, khi nó được mở ra, đó là một hình nhân giấy nhỏ. Tôi làm một cử chỉ trên hình nhân giấy và quát lên “Dậy đi”, sau đó hình nhân giấy đang bất động trong lòng bàn tay tôi từ từ rung rinh, nâng cơ thể của nó lên. “Wow!” Chủ cửa hàng gạo ngạc nhiên. Tôi mỉm cười và vẽ một vòng tròn bằng ngón tay của mình, hình nhân giấy bay lên, làm một vòng tròn trong không trung. Chủ cửa hàng gạo vỗ tay ngạc nhiên: “Tuyệt vời! Cô gái, tôi tin lời cô nói! Đưa cho tôi trấn thi phù, tôi sẽ giúp cô mang gạo nếp vào!” Tôi mỉm cười và chỉ bằng hai ngón tay. Đưa lên lông mày của ông ta trấn phù xuống. “Ai lại muốn có một lá phù toạ trên mặt, hơn nữa để làm việc này cũng tốn chút thời gian; bây giờ cũng muộn rồi! Ai mà không có chút nóng nảy chứ?” Tôi nhăn nhó với chủ cửa hàng gạo. Sau nhiều giờ, cuối cùng tôi cũng thấy có chút niềm vui nho nhỏ.. Tôi nâng cằm và ra hiệu: “Mang gạo nếp vào.” Chủ cửa hàng gạo ngoan ngoãn xuống xe và mang gạo nếp vào. Nhìn vào dáng người máy móc của ông ta, tôi không thể không lắc đầu mà cười. Than ôi, mọi người bây giờ thực sự hài hước. Nếu tôi thực sự có khả năng này, sẽ thật lịch sự mà nói với ông nhiều hơn thế. Sau khi chạm vào hình nhân giấy, chủ cửa hàng gạo đã tự động ngoan ngoãn hơn trước. Nếu ông ta còn tự chủ, thì tôi sẽ nhắc nhở ông ta đừng có chạm vào nó. Mặc dù trời xanh và đang ban ngày, ngôi nhà cũ của gia đình họ Từ này đã bị biến thành nơi tụ tập của ma quỷ, tôi bèn nói rõ rằng sau khi vào, chạm vào thứ gì đó sẽ vi phạm sự cấm đoán của những con ma đó và gây rắc rối cho chúng ta. Bây giờ, chủ cửa hàng gạo đã trở thành một con rối và hành động của ông ta theo thứ tự, vì vậy tôi cũng thầm lo lắng thay cho ông ta về những gì ông ta có thể vướng phải vì một khoảnh khắc tò mò của chính mình. Tôi yêu cầu ông ta chuyển gạo nếp vào sân. Sau đó, tôi đưa ông ta ra ngoài. Tôi nhìn ông một lúc, nghĩ rằng lần này thực sự là cuộc tranh giành giữa sự sống và cái chết, con gái tôi và tôi có thể không bao giờ gặp lại nhau. Nếu trường hợp đó xảy ra, thì người đàn ông trước mặt tôi bây giờ sẽ là cha nuôi trong tương lai của con gái tôi. Đủ thứ suy nghĩ linh tinh!. Tôi lấy điện thoại di động của Viên Phượng, và nói với chủ cửa hàng gạo: điện thoại này chứa tất cả tiền tiết kiệm của cuộc đời tôi, tổng cộng hơn 100.000 tệ. Nếu tôi không thể xuống núi, ông sẽ chăm sóc con gái tôi. Sau khi tôi chết, điện thoại này sẽ tự cho ông mật khẩu. “
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]