Tôi cảm giác như thời gian đang ngưng đọng ngay khoảnh khắc này đây. Trong tôi bây giờ vui có buồn có hạnh phúc có, lo lắng có, tất cả đều rất hỗn độn khiến đầu tôi đau, con tim cũng nhói đau. Tại sao?
“ Anh xin lỗi” anh từ từ thả tôi ra.
Trong lòng tôi hoang mang “ Ơ, sao lại xin lỗi em” anh ấy đâu có làm sai chuyện gì.
Tôi ngạc nhiên và lo lắng quay lại nhìn anh ấy, anh đang cười với tôi, nét dịu dàng ẩn hiện trên khuôn mặt lạnh lẽo nhưng cũng là một nụ cười buồn. Nụ cười này đã bị đốt cháy sâu trong tim tôi, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ quên nó.
“Nếu một ngày anh ra đi, em hãy quên anh, em và con sẽ bình an” Anh chạm vào tóc tôi và nói.
“Con? Con nào” Tôi bàng hoàng suy nghĩ lại lời nói của anh. Anh cũng vừa mới cầu hôn tôi ngày hôm qua, chúng tôi thậm chí còn chưa kết hôn với nhau
Nhưng anh chỉ mỉm cười và quay đi dứt khoát.
“Âm Thao!” Tôi hét lên cố gắng gọi anh ấy lại, tôi cần một lời giải thích. Hôm nay anh rất lạ nói với tôi cũng toàn những câu không đầu không cuối rồi bỏ lại tôi với mớ hỗn độn. Nhưng tuyệt nhiên anh ấy không bao giờ nhìn lại.
Thật là một người tàn nhẫn!
Tại sao anh cứ thế mà rời đi.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ cứ thế nhìn anh xa dần xa dần rồi biến mất. Tôi cũng không biết nữa, tôi rất muốn chạy theo anh nhưng chân tôi không làm theo ý muốn của tôi như thể nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/1268117/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.