Tôi giật mình quay lại là nhân viên bán hàng cô ta đang nhìn tôi với ánh mắt đầy miệt thị.
Tôi thấy mình trong gương trông thật nhếch nhác và bẩn thỉu. Cả người chỉ có một chiếc áo khoác người tinh mắt có thể nhìn ra không có nội ý bên trong. Điều quan trọng nhất là tôi có thể ngửi thấy mùi hôi thối trên mình.
Bây giờ chỉ thiếu cái bát với một cây gậy là tôi có thể ra ngoài đi xin ăn.
Tôi không nói bất cứ điều gì, cố gắng lấy thêm một vài bộ quần áo có thể mặc.
“Này, bỏ tay của cô ra đi, cô không biết tay mình bẩn đến mức nào sao, cô chạm vào rồi có ma nào dám mua nữa?” Nhỏ nhân viên bán hàng giận dữ nói, nhưng cô ta cũng không dám chạm vào tôi. Thứ nhất vì trông tôi rất bẩn và thứ hai trên tay tôi đang bế một đứa trẻ.
Cô ta giận dữ hét lên “Nếu cô còn làm thế nữa tôi sẽ gọi cảnh sát! Cô đang giữ gì vậy? Cô lấy đứa trẻ ở đâu? Cô là một kẻ buôn người!”
Cô ta run rẩy bỏ đi tìm điện thoại.
Tất nhiên tôi sợ cảnh sát.
Vì vậy, tôi bước thật nhanh tóm lấy tay cô ta, cô ta hít một hơi quay lại nhìn tôi đầy thách thức, có vẻ cô ta cũng không sợ tôi.
Nhưng thay vì đe dọa cô ấy, tôi rút điện thoại ra và để lên quầy.
“Thanh toán.” Tôi nói một cách bình tĩnh.
Cô ấy vừa hồi phục lại tinh thần nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Cô có tiền không?”
Tôi nhìn lại cô ta đầy tự tin” tất nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/1268109/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.