Tôi chờ đợi… Nhưng không có điều gì xảy ra hết
“Cô đi đi, coi như hôm nay chúng ta chưa từng gặp nhau” âm Thiện chán ghét nói
Anh bỏ rơi tôi???
Tôi ngã khuỵu xuống cố gắng chống đỡ cơ thể mình, quay lại và nhìn anh.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt khủng khiếp, và đôi mắt anh ta quá phức tạp. Tôi mỉm cười tuyệt vọng và nói với anh ta: “Âm Thao dù thế nào, nó là con trai của anh, anh không bao giờ có thể thay đổi sự thật này.”
Âm Thao thở dài: “Chạy đi, trước khi Diên vương tìm thấy em, hãy cố gắng chạy trốn.”
Tôi mỉa mai: “Thật vô dụng anh thậm chí còn không thể bảo vệ người phụ nữ của mình!”
Anh: “ừ”
Thực sự là một người đàn ông tiếng tăm vang dội khắp âm giới mà cũng không thể chiến đấu vì vợ và con mình. Hì vong sao. Tôi còn có thể hi vọng ở anh ta điều gì nữa dường như tất cả tình cảm trước kia của anh ta đều là giả dối
Tôi đã rất thất vọng với anh ấy bế con thật chặt vào trong tay thất thểu đi như một người vo hình
*
Tôi không biết mình đã rời đi bao lâu, trời đã sáng.
Tôi không thể tin vào bản thân mình. Trong tình trạng yếu sau sinh, tôi đi bộ cả đêm.
Điều khiến tôi không thể tin được nhất là con ma nhỏ trong vòng tay nó im lặng suốt đêm mà không khóc. Đây không phải là trường hợp ngày hôm trước. Nó đã làm rất tốt, nhưng hôm nay nó rất thông minh, có vẻ như anh ta hiểu Ai là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/1268107/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.