Chắc chắn là bị ám vào khi Đạo hữu nhảy lầu. Tôi giơ tay: "Cái tôi muốn biết là Viên Phượng ở đâu? Cô ấy, không sao chứ?".
"Chắc là bị bắt cóc bởi quỷ dữ." Âm Thiện vỗ vào đầu tôi và hỏi: "Bây giờ tôi sẽ trở về báo cáo với Diêm Quân về vấn đề này. Cô gái, cô có muốn đi với tôi đến âm phủ, hay trở về phòng bệnh ngủ?"
"Anh cho tôi theo?!" Mắt tôi sáng lên! Nhưng giây sau, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn: "Tại sao anh bỗng dưng trở thành người tốt đến thế, sẵn sàng đưa tôi đi đến thăm âm phủ?"
Viện trưởng Âm cười một cách cay đắng: "Nếu tôi không mang cô đi theo, chẳng lẽ còn dể cô ở lại đây để gây họa nữa sao?Thập Nhị gia không có ở đây, tôi cũng không có ở đây, ai biết được cô sẽ làm gì trong giây tiếp theo!".
Ừm!
"Nhưng cũng không thể đổ lỗi cho tôi được! Cánh cửa tầng thượng không phải là do tôi mở ra, quỷ cũng không phải là do tôi thả mà!".
Viện trưởng Âm lại cười: "Lúc nào cũng phải có người nhận lỗi, phải không? Cái lỗi này không phải là lỗi của tôi, mà là lỗi của cô. Thập Nhị gia không có ở đây có thể cô sẽ gặp nguy hiểm".
Sau đó tôi đã bị anh ta xách gáy, và chuyển đến âm phủ, thông qua một cái vòng tròn trong văn phòng anh ta.
Khi tôi bước chân đến âm phủ, tôi đã kinh ngạc trước tất cả những cảnh tượng mà tôi đã chứng kiến. Đây là âm phủ? Đây không phải là Sky City chứ?! Dưới chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/1268079/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.