Sau khi quay trở lại bệnh viện, tôi đã ngủ nguyên một ngày.
Khi vừa tỉnh giấc thì, tôi giật mình khi thấy một người phụ nữ thời kỳ mãn kinh với vẻ mặt không một chút cảm xúc... khụ!!! Thì ra là người y tá trực ca đêm.
Tôi ngồi dậy tay dụi dụi mắt nhìn đồng hồ treo tường đã là 16 giờ, bên ngoài có lẽ trời vẫn đang còn sáng nhưng mỗi cánh cửa sổ trong phòng đều kéo rèm che kín, tôi nhớ những tấm rèm này khá mỏng không thể che hết ánh sáng được... Nhưng tại sao bây giờ căn phòng lại âm u không một chút ánh sáng như vậy....
Bà lão y tá nhìn chằm chằm vào tôi, mặt lạnh như băng. Mặc dù không ớn lạnh nổi da gà nhưng khi nhìn bà ta tôi có cảm giác kinh hãi gấp bội so với đám quỷ mà tôi đã gặp...
"Bà ta không phải chịu trách nhiệm trực vào ban đêm thôi sao? Tại sao ban ngày cũng tới? Tiểu Tinh đâu? Cô ấy đang ở đâu rồi?"
Trong thâm tâm tôi có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng tôi cũng không dám hỏi.
"Nhà của cô ở đâu?" – Một lúc lâu sau, bà ta mới mở miệng hỏi tôi.
"Số 123 Phố Đại Phong." – Tôi trả lời.
"Trả lời chính xác, trông cô không phải là người bị bệnh tâm thần"
"Ách..." Sau khi trả lời tôi mới ý thức mình đã vô ý trả lời một câu hỏi khách sáo.
Đây là một cách để phân biệt người bị bệnh tâm thần, bình thường là hỏi một vấn đề đơn giản, nhìn cách họ trả lời có phù hợp, ăn khớp hay không, nếu như phù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/1268057/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.