Dạo này Cao Minh nhạy bén cảm thấy con gái mình thay đổi rồi. Thỉnh thoảng hắn thấy con gái ngồi nhắn tin mà cười tủm tỉm. Không hiểu sao nỗi bất an cứ dâng lên. Chẳng lẽ con gái đã có bạn trai rồi? Nghĩ thế khiến trong lòng hắn cứ khó chịu, hắn thừa nhận mình có ảo tưởng tình dục với con gái nhưng... cảm giác ghen tị khó chịu này là như thế nào? Chẳng lẽ là... hắn đã yêu con gái của mình? Thứ tình cảm này thậm chí đối với mẹ Đào Tuyết cũng vô cùng mờ nhạt, hắn càng ngày càng cảm thấy mình trầm luân không thể ra được rồi. Hắn trúng độc của con gái rồi. "Đào Tuyết, mau vào ăn cơm con." Cao Minh hơi tức giận khi thấy từ lúc về đến rồi con gái chưa nói gì với hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại nhắn tin. Cảm giác tức giận không phải vì con gái không nghe lời mà là vì cô đối với tên khác vui vẻ như vậy. Đào Tuyết nghe thấy ba gọi thì nhảy chân sáo đi vào bếp, thấy ba ba mặt than nhìn mình thì cười hì hì đáp lại. "Ba ba ăn cơm" Cao Minh mặt lạnh gật đầu một cái. Nhưng chưa ăn được hai miếng, điện thoại của Đào Tuyết kêu tinh tinh mấy tiếng có thư mới. Đào Tuyết vội cầm lên xem, Cao Minh không hài lòng cau mày. "Là cái Quỳnh?" Đào Tuyết không thèm nhìn hắn mà trả lời. "Không phải, là bạn mới." Tim Cao Minh đập lỡ một nhịp, bạn mới? Thực sự con gái đã có bạn trai ư? Sao hắn lại thấy khó chịu thế này. Nghĩ đến cảnh con gái nằm dưới thân người khác rên rỉ, dương vật hắn ta cắm vào tiểu huyệt mềm nộn khiến hắn sôi máu. "ĂN CƠM! Ba có dạy con ăn cơm nghịch điện thoại không?" Rõ ràng Đào Tuyết bị dọa hoảng, trước đây dù cô có làm gì cũng chưa thấy ba ba tức giận với mình như vầy. Đối mắt to tròn dưng dưng nước mắt nhìn hắn tỏ vẻ tội nghiệp. Cao Minh bỗng thấy không thể nuốt nổi cơm, xếp bát đứng dậy. "Ba đi tắm, con ăn xong thì để bát vào bồn tí nữa ba ra rửa." Sau đó Cao Minh xoay người bước ra khỏi phòng bếp, đi vào phòng ngủ đóng sập cửa lại. Đào Tuyết thấy vậy thì thu lại dáng vẻ tội nghiệp, cười hì hì trong lòng. Hừ, quả nhiên chiêu khích tướng này mới đủ để kích thích ba ba. Nhìn dáng vẻ ghen tuông của ba ba khiến cô cười không khép miệng lại được. Lúc này lại có thông báo tin nhắn mới, cô trượt ra xem rồi nhắn lại vài câu. Câu bạn mới này chính là Dương, không ngờ bề ngoài cậu ta trông có vẻ rụt rè nhưng lại vô cùng vui tính. Ngay từ lúc đầu Đào Tuyết chỉ nhận lời làm bạn và không muốn phát triển hơn, Dương cũng vui vẻ đồng ý. Thế là hai người trở thành bạn với nhau. Thực ra cô cũng cảm thấy hơi tội lỗi khi dùng người khác để kích thích ba ba, chỉ có thể sau này đối tốt với cậu ta nhiều hơn vậy. Tình tình giằng co như vầy gần một tháng, ba ba mặt càng ngày càng đen mà cô lại càng vui vẻ. Chính là... đến một ngày đó. Đào Tuyết không quên được. ... Hôm đó buổi sáng trời còn nắng chang chang mà chiều đã nổi dông rồi mưa rất lớn. Vì dạo này ba ba bận không thể đến đón được nên Đào Tuyết vẫn luôn tự đi bộ về nhà. Ai ngờ lại dính trận mưa to thế này, nhìn thì có vẻ sẽ không sớm tạnh được. Quỳnh chiều không có tiết học nên đã nghỉ sớm, Đào Tuyết đang tính xem có nên đội mưa về không thì Dương xuất hiện. "Nhà cậu ở đâu để mình đưa về?" Cô cười: "Không phải nhà cậu ngược đường sao?" Dương ngượng ngùng. "Con trai phải có trách nhiệm đưa con gái về nhà chứ." Đào Tuyết còn định từ chối nhưng thấy đôi mắt kiên định của Dương thì đành gật đầu, trong lòng thầm nghĩ đúng là một chàng trai tốt bụng mà. Sau này cô phải giới thiệu cho cậu ta vài cô bạn gái xinh đẹp mới được. Hai người sóng vai bước về nhà Đào Tuyết, mất tầm 20 phút mới về đến nơi. Đào Tuyết thấy Dương vì che chắn cho cô mà vai áo bị ướt một mảng, thấy có lỗi nên mời cậu ta lên nhà ngồi. Thực ra theo Đào Tuyết tính toán thì ba ba cũng sắp đi làm về nhà nên cô mới dám mời cậu lên nhà. Dương hơi ngượng ngùng gật đầu, hai người lại cùng nhau đi lên. Cô đưa Dương một cái áo sơ mi bảo cậu mặc rồi đem cái kia đi hong khô. Tiện thể còn chuẩn bị một chút hoa quả cho cậu. Dương có vẻ hơi ngượng ngùng nhìn xung quanh. Lúc Đào Tuyết đang gọt táo thì điện thoại rung lên, là ba ba gọi tới. Cô vội vàng nhận máy. "Ba ba... Dạ con vừa về... Vâng, ba ba không cần lo. Cái Quỳnh đưa con về nhà mà... Vâng, vậy con sẽ ăn tối trước ba ba cứ làm việc đi..." Thực ra Đào Tuyết có hơi chột dạ nên không dám khai mình dẫn con trai về nhà nên đành nói dối với ba ba. Dương ngồi ngoài phòng khách nhưng vẫn nghe được trọn vẹn cuộc hội thoại của hai cha con, khóe môi hơi nhếch lên một chút. Theo như cậu biết, nhà này chỉ có hai cha con thì phải. Hình như thời cơ của cậu ta đến rồi. Đào Tuyết đem hoa quả mới gọt bày ra đĩa rồi đem ra phòng khách, thấy Dương vẫn chăm chú ngồi xem ti vi mà không biết nên nói kiểu gì. "Ừm... áo của cậu mình sấy xong rồi đó." Dương cười tươi gật đầu: "Cảm ơn" Nhưng cậu ta lại chẳng có tí hành động nào muốn thay quần áo về cả, Đào Tuyết có hơi lo lắng. "Cậu có muốn xem không?" Dương tự dịch ra một góc ghế sô pha cho cô. Vốn Đào Tuyết có hơi lo lắng nhưng thấy khuôn mặt vô hại của Dương thì lại cảm thấy tội lỗi. Có khi cô lại tự biên tự diễn, cậu ấy thì làm gì có hại đến mình được chứ? Đào Tuyết mất cảnh giác ngồi xuống bên cạnh cậu ta chăm chú xem phim. Đây vốn là tiết mục yêu thích của cô, xem đến không để ý xung quanh. Chính là không hiểu sao dần dần mí mắt cô cứ sụp xuống không thể nào mở ra được, cuối cùng hoàn toàn ngủ gục trên ghế. Dương đang ra vẻ chăm chú xem ti vi, thấy người bên cạnh đã ngủ cậu ta mới thu lại vẻ mặt tươi cười, âm trầm nhìn người con gái bên cạnh. Con điếm! Hôm nay chính là lúc cậu ta trả thù cho nỗi nhục nhã của mình. Dạo này công ty có thêm mấy dự án lớn khiến cho Cao Minh xoay như chong chóng, ngày nào cũng phải tăng ca. Vì dự án sắp đi vào hoạt động nên hôm nay vốn định làm thâu đêm. Nhưng nhìn đồng hồ trên tường, lại lo lắng không biết con gái ở nhà ăn cơm chưa. Con bé này lười nấu ăn, sợ lại ăn linh tinh gì đó để lấp bụng. Haiz, đúng là có con gái không bớt lo mà. Hắn đành gọi điện cho con gái, nhưng gọi mấy cuộc nhưng điện thoại vẫn không kết nối. Lại đổi sang máy bàn, nhưng cũng không kết nỗi được. Trong lòng không hiểu sao nổi lên một trận lo lắng, con bé dù có giận dỗi cũng chưa bao giờ không nhận điện thoại của hắn. Hắn lại vội vàng tìm số cái Quỳnh, hi vọng hai đứa chỉ đi đâu đó chơi. Điện thoại lập tức được kết nối, Quỳnh hơi ngạc nhiên khi biết ba ba của Đào Tuyết gọi cho mình. Cô lễ phép chào một tiếng. "Quỳnh, cháu đưa điện thoại cho Đào Tuyết hộ chú được không?" Quỳnh mơ màng không hiểu. "Dạ? Đào Tuyết đâu có ở bên cháu đâu ạ" Trong lòng Cao Minh rét run: "Không phải con bé nói cháu đến nhà chơi ư?" "Dạ không có ạ. Chiều nay cháu không có tiết nên về nhà sớm mà." Chưa kịp nghe xong, Cao Minh liền cúp máy. Cả người lạnh lẽo như bị nhét hầm băng, vậy đứa bạn nó dẫn về nhà là ai? Trong đầu hắn đột nhiện hiện ra người bạn mới của con gái, sự ghen tuông trong người vốn tĩnh tụ đã lâu liền bùng nổ! Con gái hắn không thể để bất cứ kẻ nào nhúng chàm! Hắn không kịp thu dọn đồ vội vàng vớ lấy áo khoác chạy ra ngoài. Hẳn phải về kịp! Nhất định. Khi Đào Tuyết vừa tỉnh lại, vẫn là khung cảnh căn phòng ngủ của cô nhưng tứ chi đã bị trói chặt không thể động đậy. Mà người đang ngồi cuối giường nhìn chăm chú, không còn vẻ ngượng ngùng hay cười mà chính là một nụ cười méo mó khiến cô sợ hãi. "Tỉnh rồi?" Đào Tuyết hoảng sợ: "Cậu... cậu..." Dương dần dần tiến lại về phía cô. "Thế nào? Cậu không phải thích giả vờ lắm ư?" Đào Tuyết run sợ: "Cậu... đừng có như vậy. Ba ba mình sẽ về ngay bây giờ. Cậu đi còn kịp." Gương mặt Dương càng trở nên méo mó. "Tôi nghe thấy điện thoại của cậu rồi, ba ba cậu tối nay tăng ca không về nha đúng không? Tôi không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy, khà khà, may mà tôi luôn mang theo công cụ bên người." Đào Tuyết lúc này mới nhớ đến cốc nước mình uống, có lẽ nhân lúc cô không chú ý cậu ta đã bỏ thuốc vô nước. Bây giờ tứ chi bị trói chặt, cô chẳng thể làm gì, giống như một còn mồi trước dã thú. Cô nhìn xung quanh thấy trên bàn đặt một chiếc máy ảnh, có vẻ như vẫn đang quay. Lòng cô hơi run sợ. "Cậu muốn làm gì?" "Ha ha, còn giả vờ? Mày biết tao đã nhục nhã như thế nào khi bị mày tự chối chưa? Tao bị bạn bè dè bỉu, tất cả là vì con điếm như mày!" Cậu ta hung hăng cầm lấy tóc cô xách lên, đau đến chảy nước mắt. Cậu ta điên cuồng bạt tay, tiếng bôm bốp vang lên trong phòng. Hai má Đào Tuyết bị sưng hằn lên. "Tất cả vì con điếm như mày! Hôm nay tao không làm chết mày thì không dừng! Để xem cái mặt đê tiện mày cầu xin tao là như thế nào." Cậu ta tàn bạo xé hết quần áo trên nguồi cô, áo ngực bị đẩy vén lên tận bên trên. Hai đồi tuyết phập phồng lộ ra ngoài như mời gọi. Trong lòng Dương thầm phỉ nhổ mấy trăm lần nhưng vẫn không nhịn được cầm hai đồi tuyết xoa bóp. Cảm xúc sung sướng truyền đến đầu ngón tay khiến cậu rùng mình một cái, dương vật dưới cũng bắt đầu cương cứng cạ cạ vào đùi cô. "Đúng là đứa dẫm đãng." Cậu ta cúi người mút chùn chụt hai hạt hồng phấn vì bị cọ xát mà đang dựng đứng. Đào Tuyết chỉ cảm thấy một sự sỉ nhục, nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Cô đã nhận định ba ba là người đàn ông duy nhất của mình, giờ đây bị một người đàn ông khác đè ra chỉ cảm thấy sự sỉ nhục thôi. Dương thấy cô khóc thì cau mày, tay to lần mò xuống cuồn lót nhẹ nhàng xoa nắn lấy hột le qua lớp vải. Sau đó cảm thấy không đủ, kéo phăng chiếc quần lót xuống đầu gối, banh hai chân của cô ra để hoa huyệt hoàn toàn lộ ra ngoài. Tiểu huyệt vì đột nhiên tiếp xúc với cái lạnh hơi co lại, trông có vẻ như mời gọi. "Hừ! Còn ra vẻ, chẳng phải đang cầu dương vật đút vô ấy ư?" Đào Tuyết khóc không ra nước mắt: "Không phải... cầu xin cậu... thả mình ra... mình sẽ không nói với ai chuyện này." Dương hừ một tiếng khinh thường: "Mày tưởng tao làm cái này mà sợ bị phát hiện ư? Mày tưởng tao chuẩn bị cái máy quay kia để làm gì? Mày cứ kiện đi, rồi tao tung cái clip mày bị tao hiếp dân ra. Mày xem đứa nào sẽ bị mất mặt?" Đào Tuyết hoảng sợ nhìn về phía máy quay giống như hi vọng cuối cùng bị dập tắt, nước mắt lại lăng dài. Ba ba xin lỗi... con gái bị vấy bẩn rồi. Dương thấy cô khóc càng thêm khinh thường. Tay sờ soạng phần hạ thân của cô, từ nãy cậu ta trêu đùa như vậy mà cô ta vẫn không có chảy ra mật dịch. Cậu ta có chút mất kiên nhẫn, mục đích của cậu ta cũng không chỉ đơn giản cưỡng hiếp Đào Tuyết. Mà là muốn cô quỳ dưới háng cậu ta mà xin xỏ. Như vậy mới thỏa mãn sự báo thù của cậu ta. "Khà khà, may cho mày mà tao luôn mang theo đồ bên người." Dương lục cặp cậu ta lấy ra một viên thuốc nhỏ, nhét vào miệng Đào Tuyết, còn sợ cô phun ra đem quần lót bị xé rách nhét vào mồm cô. Đào Tuyết ư ư hai tiếng phải nuốt viên thuốc xuống. Lúc đầu cô còn đoán lờ mờ nhưng khi nhận thấy cơ thể thay đổi, cô biết ngay là mình bị cho uống xuân dược rồi! Cơ thể dưới sự trêu chọc của Dương bắt đầu chảy ra mật dịch. Nhưng Đào Tuyết lại chỉ có tuyệt vọng, cho dù cô bị xâm hại nhưng vẫn muốn chút tự trọng cho mình. Cô không muốn dưới thân hắn ta rên rỉ cầu xin, nghĩ đến thế thôi đã khiến cô muốn chết. Sống chết lắc đầu nguầy nguậy muốn trốn thoát nhưng tất cả chỉ là vô dụng. Dương tách hai cánh môi, để ngón tay linh hoạt đi vào trong, tiểu huyệt đã tiết đầy mật dịch nhầy nhụa vô cùng. Cảm giác mất hồn khiến hắn muốn trực tiếp đâm vào, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đảo ngón tay lung tung trong mật huyệt. Một lúc sau vẫn không tìm thấy màng trinh, mặt hắn đen lại một mảng, nhìn thấy khuôn mặt khóc lóc của Đào Tuyết càng thêm bực mình. Hắn ta trực tiếp vung tay tát thêm cho cô một cái. "Khóc lóc cái gì! Màng trinh cũng bị rách, không biết bao nhiêu thằng đàn ông đã đâm vào đó. Còn ra vẻ trung tinh làm gì! Hôm nay ông đây không làm chết con điếm dâm đãng như mày thì ông đây không còn là người!" Hắn ta cố tình đệm một chiếc gối dưới mông Đào Tuyết, một tay cầm tóc Đào Tuyết cho cô nhìn rõ chỗ bọn sẽ kết hợp. "Nhìn đây! Thế nào chẳng phải *** mày cũng thèm *** không sao? Nhìn nó mấp máy như muốn hút tao đi vào này." Dưới tác dụng của thuốc, cơ thể kêu gào đòi được nhét đầy nhưng lý trí còn sót lại khiến cô không chấp nhận chuyện này. Dương cầm lấy dương vật của mình từ từ đút đi vào tiểu huyệt. Không phải hắn không muốn đâm nát nó, chẳng qua tiểu huyệt thực sự ấm nóng hút lấy hắn như muốn đòi mạng. Hắn sợ đâm thẳng một cái hắn liền không chịu được tiết ra. Đào Tuyết nhắm chặt mắt không muốn nhìn thấy xung quanh. Chính là Dương tuy tỏ vẻ sành sỏ nhưng thực ra đây cũng là lần đầu của hắn ta. Mới chỉ vào được gần một nửa đã muốn tiết ra rồi... Thế là khi bên ngoài cửa đột nhiên "Phanh" một tiếng, hắn bị giật mình không kìm nén được bắn tinh dịch thằng vào tiểu huyệt... "CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ!" Cao Minh đỏ mắt nhìn hai người nam nữ nằm trên giường, dương vật của thằng con trai vẫn nằm trong tiểu huyệt con gái hắn.... Cảm xúc muốn giết người hoàn toàn bùng nổ! P.s Mọi người hài lòng chứ? Hà hà, mấy chương tiếp theo chỉ còn ngọt sủng và cha con play thôi ~ Sau đó sẽ thêm một vài diễn viên phụ nữa. Mọi người tiếp tục ủng hộ Đào Tuyết và cha Cao Minh nhá~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]