Từ sau đợt đó, Đào Tuyết phát hiện ba ba luôn cố gắng tránh ánh mắt của mình. Chẳng lẽ cô khóe quá hóa vụng? Không biến ba ba thành người yêu ngược lại còn khiến ba ba xa lánh mình. Đào Tuyết ảo não không thôi, khi cả hai bọn họ đã vượt qua rào cản kia mà ba ba vẫn muốn trốn tránh cô. Chẳng lẽ mối tình này phải đứt gánh giữa đường?
"Ây, sao thế? Dạo này thấy bà ỉu xìu."
Quỳnh vỗ vai cô như an ủi.
"Hình như mình bị người ta từ chối."
Quỳnh thấy thế hét rống lên:
"Cái gì! Bà mà cũng bị người ta từ chối?"
Đào Tuyết càng ảo não rúc đầu xuống bàn không muốn trả lời bất kì câu hỏi gì cả. Quỳnh cũng biết cô thực sự đau lòng cũng không động chạm đến nỗi đau của bạn mà chỉ ngồi bên cạnh an ủi. Với tình cảnh bình thường, Quỳnh đã sớm nhiệt liệt giới thiệu em trai song sinh của mình nhưng hôm nay lại không đả động gì. Cả hai đều không nhận ra sự khác biệt nhỏ bé này.
Buổi tối về nhà Quỳnh vẫn còn canh cánh chuyện của Đào Tuyết, mặc dù bạn thân không chịu nói rõ ràng nhưng cô cũng không bực. Tối đến hai người trò chuyện an ủi nhau một lúc mới chịu tắt máy.
"Ai mà gọi điện lâu vậy?"
Giọng nói đặc sệt sự thiếu kiên nhẫn đó là Lâm, sau khi hai người thân mật cậu rất hay qua phòng Quỳnh chơi. Tối nay cậu đã kiên nhẫn ngồi nghe cô nấu cháo điện thoại với Tuyết gần một tiếng.
"Là Đào Tuyết, nó đang thất tình nên an ủi hơi lâu."
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hoach-tro-thanh-vo-cua-ba/26812/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.