Ánh đèn trần nhà chiếu xuống khuôn mặt yêu nghiệt của Hoắc Lăng, một giương mặt thật tuyệt sắc. Vì khuôn mặt này mà Hoa Tiểu Mạn đã yêu anh ngay lần đầu gặp nhưng giờ trên mặt của chàng thiếu niên năm xưa lại hiện lên những nết nhăn trên vầng trán trong cả khi đang ngủ, đôi lông mày trau lại trông giương mặt anh rất phiền muộn
Hoa Tiểu Mạn đưa tay sờ lên nết nhăn trên trán Hoắc Lăng, trong lòng dâng lên sự chua sót. Cô cảm thấy ông trời thật bất công, ông đã lấy đi niềm hạnh phúc của cô, ông lại nở lòng nào đem lại sự đau khổ cho người cô yêu
" Em xin lỗi anh Hoắc Lăng, xin lỗi vì đã làm anh đau khổ "
Hoa Tiểu Mạn chỉ nói mấy chữ nhưng giọng cô đã khàn khàn, cô nghẹn ngào không nói thành lời. Từng giọt từng giọt nước mắt cô rơi xuống. Cô tự đánh vào ngực mình, cảm thấy con tim như bị thủng một lỗ, nó thật sự đau rất đau. Cuộc sống của cô thật tuyệt vọng
Lau đi giọt nước mắt Hoa Tiểu Mạn bước ra khỏi phòng, thời gian yếu đuối của cô đã hết, bây giờ cô phải thật mạnh mẽ. Ở ngoài kia có rất nhiều việc cần đến cô, ở giờ phút này cô không cho phép bản thân được yếu đuối
Hoa Tiểu Mạn tự tát mình một cái đau, cô lấy điện thoại gọi cho Hoa Chiến
" Chú nhỏ, tôi có chuyện muốn nói với chú. Bây giờ chú đến căn tin của bệnh viện đi"
Trong căn tin, Hoa Tiểu Mạn ngồi gõ máy tính, cô đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-ha-ket-tinh/3402510/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.