Sau khi rời khỏi phòng xét xử, tôi bó tay và chỉ xin lỗi Vuinter khi tôi đến một nơi yên tĩnh, không có người.
“Ta xin lỗi, Hầu tước. Xin lỗi."
Tôi xin lỗi anh ấy vì đã vướng vào giữa tôi và Derick.
Vuinter nhìn tôi mà không nói lời nào. Anh ấy lấy một thứ gì đó ra khỏi vòng tay của mình. Sau đó, anh ấy tìm đến tôi và nói điều gì đó bất ngờ.
"Đừng khóc."
"…Vâng?"
Tôi nghiêng đầu trước một âm thanh không rõ, và đưa tay lên để cảm nhận khuôn mặt của mình. Không bị ướt, tôi chỉ chạm vào làn da đã căng thẳng vì ngủ trong vài ngày.
Tất nhiên. Tôi không khóc chút nào.
“Ngài đang nói gì vậy….”
"Ta đã nói với tiểu thư rằng nỗi buồn từ đôi mắt ngọt ngào là đáp lại cho ta."
“… ..”
"Đôi mắt của tiểu thư luôn chứa đựng nỗi buồn hơn là tiếng cười."
Những lời nói của Vuinter khiến tôi nhớ lại cuộc gặp đầu tiên của tôi với anh ấy, điều mà tôi đã quên mất. Khoảnh khắc tôi nghe thấy điều đó, tôi không thể chịu đựng được khuôn mặt của mình đang méo mó.
Đó thực sự là một lời nói dối. Tôi mong đợi Derick, người đã đến nhà tù, sẽ lắng nghe tôi và giúp đỡ tôi. Mặc dù tôi biết nó đang ở chế độ khó chết tiệt, nhưng đó là một trò chơi khác với thực tế. Có thể có những thay đổi mạnh mẽ bất kể xác suất.
"……Đúng."
Tôi cười yếu ớt và trả lời khá muộn.
"Liệu có bao giờ ta có thể mỉm cười thoải mái không?"
Có lẽ, phải đến khi tôi thoát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-cuc-cuoi-cua-phan-dien-chi-co-the-la-chet/1809559/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.