Quỷ hồn toàn thân lấp lánh kim quang, linh khí tăng vọt, được sức mạnh của Minh Kính nuôi dưỡng, hồn thể dưới lớp áo choàng chậm rãi có hình dạng, biến thành dáng người nửa trong suốt.
Người y mặc một bộ Hoa phục kim sắc, trên áo thêu một con rồng vàng trước ngực. Mắt phượng khép hờ, bộ dạng bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh, tỏa ra khí chất vương giả độc nhất vô nhị.
Y chậm rãi cởi mũ trùm ra, để lộ đầu, khóe miệng hơi cong, lộ ra nụ cười không rõ nguyên do. Y ngẩng đầu nhìn hai người phía trước, đồng tử sâu thẳm lại mang sắc tím —— y là thần.
“Đã lâu không gặp, Thiên Dục.” Tiếng nói thanh thúy phá vỡ trầm mặc.
Sắc mặt Thiên Dục thay đổi đột ngột, nhất thời mặt đỏ bừng bừng, không nói lời nào giơ tay phóng ra một luồng linh lực, nổi giận nói: “Chỉ Nguyệt! Ngươi thế mà vẫn còn sống!”
Quỷ hồn phất tay áo dễ dàng phá vỡ công kích, nhàn nhạt nói: “Đương nhiên là bản quân còn sống, không thì ngươi cho rằng tại sao hôm nay ngươi lại có mặt ở đây? Do bản quân giúp ngươi trọng sinh, mạng ngươi là ta ban cho!”
Chỉ Nguyệt ngữ khí nhẹ nhàng, lại lộ ra cảm giác đe dọa áp bức. Y chậm rãi đến gần Thiên Dục, ý cười càng đậm.
“Ngươi cho rằng hồn phách của ngươi tại sao lại ở trong Minh Kính? Ngươi nghĩ xem sao mình có thể sinh ra theo một tia tàn hồn của Hoa Nguyệt Phong? Ngươi đoán xem pháp trận hôm nay thiết lập thế nào? Bạn già à, ngươi nghĩ vì sao ta lại đến gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-cuc-cua-viec-lay-long-nhan-vat-phan-dien/1109017/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.