Lâm Chiêm vội vàng đỡ y đứng dây từ trong nước, ôm chặt vào lòng, làn da lạnh lẽo xuyên thấu qua tố y truyền đến khiến cậu không thể không rùng mình một cái, tim chợt thắt lại.
Hoa Nguyệt Phong tứ chi vô lực, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trở nên hỗn độn vô thần. Y không khỏi run lên, chân tay chợt cứng đờ như bị đóng băng.
“Cung chủ! Cung chủ ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ, sao cơ thể ngươi lại lạnh như vậy? Nó bắt đầu phát tác rồi đúng không? Rốt cuộc là thứ gì mà phải gạt ta đến mức này?”
Lâm Chiêm khắc chế cơ thể run rẩy, với tay nâng đầu y giúp người trồi lên mặt nước. Cậu tận mắt chứng kiến tinh thể băng bắt đầu ngưng tụ, nhanh chóng lan đến mặt y, như một tầng sương lạnh bao lấy hai bên má, đem y đóng băng.
“Rốt cuộc ngươi giấu ta điều gì?”
Đôi tay ấm áp của Lâm Chiêm vuốt ve gương mặt, nhiệt độ hòa tan tinh thể, nhưng ngay khi lòng bàn tay rời đi chúng lại biến thành băng giá.
Tình trạng cơ thể của y dần trở nên tệ hơn, ý thức đã mơ hồ vô pháp tự cứu. Chỉ cần y ở trong nước, cơ thể bị dính nước chút thôi thì nó sẽ hóa thành sương lạnh đóng băng roàn bộ cơ thể. Vậy nên hiện tại phải nhanh chóng quay lại bờ, hong khô y phục giữ ấm cho y.
“Cung chủ đừng sợ.”
Lâm Chiêm kìm nén tiếng khóc, không cho nước mắt che khuất tầm nhìn, cậu một tay ôm lấy thắt lưng y, một tay xoa xoa bên má, che chở thân thể y chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-cuc-cua-viec-lay-long-nhan-vat-phan-dien/1108986/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.