Chương trước
Chương sau
Tên vô dụng Lâm Chiêm chưa từng nghĩ đến một ngày nọ cậu ta chết thảm ở nhà chỉ vì lười nhác.
Ngày xảy ra chuyện, cậu chàng còn thức đêm ở nhà đọc tiểu thuyết, do làm việc và nghỉ ngơi thiếu điều độ trong thời gian dài dẫn đến lên cơn đau tim. Bệnh của cậu vốn là bẩm sinh bị từ trong bụng mẹ, quanh năm uống thuốc giảm đau nên khó mà trị tận gốc, đau như chết đi.
Sắc mặt cậu tái nhợt co rút ở góc giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhưng cái đáng chết là cậu lười biếng chưa thèm đến bệnh viện lấy thuốc, trong nhà cũng không còn thuốc nào cứu được.
Cậu đành phải gọi xe cứu thương đến, lúc đang trên đường đến viện thì bỏ mạng vì đau đớn.
Nửa giờ sau, bác sĩ thông báo bệnh nhân qua đời.
Cuối cùng thì một thế hệ cá mặn(1) ngỏm củ tỏi vì lười biếng……
(1) 咸鱼: Phép ẩn dụ trong tiếng Quảng Đông ý chỉ “những người không muốn di chuyển” “những người không có ước mơ” nói thẳng là phế vật lười nhác
…………
【Người chơi tỉnh đi, người chơi mau tỉnh lại!】
Lâm Chiêm ý thức mơ hồ nghe được có tiếng nói văng vẳng trong đầu, gắng gượng nghe giọng nói máy móc làm cho người ta không phân biệt là nam hay nữ.
Cậu nhận ra mình rơi vào một mảnh thời không hỗn độn, không nhìn rõ, cũng chẳng cảm nhận được gì.
Ý thức từ từ khôi phục, trong đầu dần xuất hiện một số hình ảnh.
Cậu thấy một người mặc Hoa phục màu kim, thiếu niên mỉm cười với cậu, chân đi giày tơ vàng chậm rãi đi tới phía này. Mặt mũi hắn xuất trần như tiên, khí chất đạm nhiên thoát tục thoáng có ý cười, càng tăng thêm vẻ cao khiết.
Hắn trời sinh xinh đẹp, đường nét trên mặt như sao trời thu hút mọi người, đôi mắt trầm tĩnh dịu dàng như làn nước trong veo. Hắn khẽ hé miệng, chỉ nói hai chữ: “Lâm Chiêm….”
Thiếu niên dừng lại trước mặt cậu, chợt thấy một ánh lửa bùng lên trên người hắn. Giữa ngọn lửa người nọ hóa thành một con phượng hoàng, xoay vòng phi lên trời cao, một lát sau phân thành từng ánh lửa nhỏ rồi biến mất không thấy gì nữa.
Sau hiện tượng nọ, Lâm Chiêm thấy đầu óc mình ngày càng nặng nề, kéo theo một đợt đau nhói khiến cậu không thở nổi.
Cậu cảm nhận được cơ thể mình xoay chuyển trái phải, vậy nhưng mí mắt như bị phong bế không mở thể mở ra.
Cơn đau mãnh liệt tưởng như không thể chịu nổi, cuối cùng đau đớn bùng phát đến cực điểm, mắt cậu mới dần hé ra một khoảng.
Vừa mở mắt liền thấy một đôi con ngươi đỏ sẫm nhìn chằm chặp về phía mình, hai tròng mắt giăng đầy tơ máu đằng đằng sát khí, như thể có ngọn lửa sắp sửa xuyên qua hốc mắt thiêu đốt thân mình. Cánh tay nổi đầy gân guốc của đối phương bóp nghẹt cổ cậu.
Lâm Chiêm dần thấy rõ bóng người kia, là một nam tử trung niên. Trên người lão khoác kim giáp, sát khí nghiêm nghị, cơ thể tráng kiện hữu lực, đầy bạo lực xuống tay một cách dứt khoát, khăng khăng muốn đoạt mạng đối thủ.
Cậu bàng hoàng nhớ lại cảnh tượng trước khi ngất đi, biết chắc trong cơn đau quằn quại đó, hy vọng sống sót của mình vô cùng mong manh.
Nhìn lại đại điện xa lạ trước mắt, trong điện trang trí hoa lệ, còn cả tên kỳ quái mặc đồ tướng quân đằng kia nữa, tất cả nhừng thứ này đều không thuộc về thời đại của cậu.
Chẳng lẽ nơi đây là địa ngục sao? Vừa vào địa ngục đã bị ác quỷ giết ư? Lâm Chiêm cũng đoán được mình đã chết.
Thế nhưng tại sao cảm giác ngột ngạt và đau đớn trong cơ thể lại chân thật đến vậy? Cứ như cậu lại sắp chết thêm lần nữa vậy…
“Quả nhiên Thái tử điện hạ mạng lớn, trúng kịch độc của ta mà vẫn sống sót, là ta xem nhẹ ngươi rồi! Chẳng qua ngươi đừng có mà vui mừng quá sớm, đội quân của ta đã vây quanh Tiên cung, không ai cứu được ngươi nữa đâu, ta sẽ tự tay giết chết ngươi, Thái tử điện hạ hãy an tâm lên đường đi!”
Ánh mắt người nọ trở nên dữ tợn, lực tay cũng càng ngày càng nặng.
Lâm Chiêm thấy cổ họng sắp bị bàn tay kia bóp nát, cảm giác đau buốt và nghẹt thở khiến đầu cậu ong ong, ý thức dần trở nên mờ mịt vì thiếu máu lên não.
Cổ họng đau đớn không kém cơn đau thắt ngực khi trước, tiền kiếp đã phải chịu đựng rất nhiều nên theo bản năng bắt đầu sợ hãi.
Nhưng cả người cậu vô lực, không thể làm gì khác ngoài vặn vẹo thân thể, muốn kéo cánh tay kia ra cũng không xong.
Cậu rất đau, chỉ muốn tất cả kết thúc thật nhanh, nhắm mắt lại và chờ đợi giây phút đó.
Đột nhiên một giây sau cậu được thả lỏng, thế mà người kia thực sự buông tay. Lão chạm đầu ngón tay vào mắt cậu rồi tách ra, bắt đối phương phải đối mặt với mình.
Như là bất mãn với thái độ chờ chết của Lâm Chiêm, một tay lão túm cổ áo cậu, kéo người đang nằm liệt dưới đất đến sát mặt mình.
“Thái tử điện hạ tâm cao khí ngạo sao lúc này lại thành thật chịu chết như vậy? Ngài biết rõ mấy năm nay chuyện xấu ta lén làm đầy rẫy ra đó, nhưng sao ngài không hận ta? Phải mang thù hằn đi chết mới đúng!”
Lâm Chiêm vất vả thở hổn hển mấy hơi, khôi phục xong chợt tức giận. Cậu nhìn cảnh tượng mặt lạ lẫm trước mắt, nhớ đến cách xưng hô kì quái nọ, ông nói gì mà chả cho ai hiểu thế hả, rồi lại sửng sốt luống cuống.
“Ông là ai?”
Lâm Chiêm nghe thấy thanh âm phát ra từ cuống họng mình, không phải giọng nói và ngữ điệu quen thuộc của cậu.
Cậu nhướng mi nghi hoặc, mình bị sao vậy? Đây là nơi nào?
Vị tướng quân nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Lâm Chiêm, quay đầu trái phải nhìn chằm chằm cậu một hồi, hình như cũng bị cậu làm cho ngu người.
Kẻ đầu tiên trả lời câu hỏi kia là chuỗi thanh âm máy móc trong đầu:   
【Chào mừng người chơi đến với thế giới của cuốn sách “Tiên Ma Loạn Đấu“, tôi là hệ thống của cuốn sách. Thân phận hiện tại của người chơi là Thái tử Tiên giới, còn trước mặt ngài là Tiên giới Đại Tướng Quân. Hôm nay lão khởi binh mưu phản bắt sống ngài trong cung. Do vậy mới có màn trước mắt này.】
Lâm Chiêm nghe nó nói xong thì cả người choáng váng, vài giây sau mới phản ứng lại.
Với tư cách là một người yêu thích tiểu thuyết lâu năm, đương nhiên Lâm Chiêm biết chút ít về mấy cái của hệ thống này, âm thanh máy móc lạ quắc lại kêu lên thức tỉnh cậu.
Cậu được hệ thống nhặt về sau khi chết, lại còn xuyên sách?
Ta có trở về được nữa không? Ta trọng sinh rồi à? Lâm Chiêu tự hỏi trong đầu.
【Người chơi chết vào ngày bị bệnh, được bản hệ thống lựa chọn trọng sinh vào thế giới Tiên Ma giao tranh. Người chơi phải hoàn thành các nhiệm vụ do hệ thống giao, tích lũy điểm kinh nghiệm và đáp ứng các điều kiện thông quan mới được trở về thế giới ban đầu.】
Nhiệm vụ gì? Lâm Chiêu hỏi trong đầu.
【Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ: Nhiệm vụ thứ nhất, người chơi phải tự cứu mình từ tay tướng quân, sau đó giết chết lão. 】
Lâm Chiêm nhìn tên hung thần ác sát trước mặt, hận không thể nuốt tươi lão tướng quân, chỉ cảm thấy lạnh toát cả sống lưng. Cậu còn đang bất lực vì bị trúng độc đây này, sao mà giết chết một tướng quân dày dặn kinh nghiệm sa trường cho được?
Lâm Chiêm: Đề này ta bó tay.
【….Người chơi phải có niềm tin vào bản thân! Người chơi chỉ có một cách sống sót là giết lão, nếu bị tướng quân phản công thì trọng sinh coi như thất bại. Người chơi không vượt qua được sẽ bị ném xuống Địa ngục trừng phạt. Người chơi tự nghĩ cách mà làm! 】
Lâm Chiêm nghe giọng điệu kia như là đứa rảnh rỗi ngồi hóng drama, nhưng vẫn nề hà cái mạng nhỏ này nằm trong tay nó, lực bất tòng tâm.
Lâm Chiêm nhìn tướng quân, lão cũng đang nhìn chằm chằm cậu. Ánh mắt giao nhau trong chốc lát, lão tướng quân nhíu mày nói: “Chẳng lẽ Thái tử điện hạ điên rồi? Ngay cả ta cũng không nhận ra? Ngươi đừng có giả ngây giả dại, ta đã muốn ngươi chết thì đừng hòng sống sót qua ải này!”
Tướng quân tiếp tục duỗi tay ra bóp cổ cậu, cảm giác ngột ngạt quen thuộc lại ập đến trong phút chốc.
Lâm Chiêm lập tức vươn ra nắm lấy cánh tay của lão kéo mạnh xuống, nhưng thân thể ký chủ vốn gầy yếu, sức lực thua xa so với tướng quân. Sau một hồi giằng co thì cậu vẫn bị khống chế, nằm chết dí ở trên mặt đất.
Lâm Chiêm nghĩ có lẽ mình là nhân vật chính đầu tiên ngỏm ngay sau khi xuyên sách? Xui dữ, xuyên thành Thái tử tôn quý mà vẫn phải chết.
Quả nhiên ông trời không dung chứa loài cá mặn mà.
Cậu thề kiếp sau nhất định sẽ chăm chỉ hơn!
Lâm Chiêm nhắm mắt chờ chết, chợt trước mặt có một tia sáng nứt ra, cùng lúc đó nghe thấy tiếng lão tướng quân hét lên, bàn tay kia cũng rụt lại.
Lâm Chiêm há miệng thở dốc, vừa mở mắt ra đã thấy mấy chục bóng người xông vào từ ngoài điện. Tất cả mọi người đều cầm một thanh trường kiếm phát ra ánh sáng chói mắt, nhanh chóng vây quanh bọn họ, chĩa thẳng mũi kiếm vào tướng quân.
“Phản tặc to gan dám tự tiện vây quanh Tiên cung của Thái tử làm càn, tội đáng muôn chết! Hiện tróc nã ngươi chớ có phản kháng, nếu không tội thêm một bậc!”
Nam tử mặc thanh y dẫn đầu đi đến trước mặt tướng quân, ghì kiếm vào yết hầu lão, sắc mặt uy nghiêm không cho phép phản bác.
Lão tướng quân nói: “Hành Vô tiên quân điều khiển Thiên đình mấy trăm năm nay, cưỡng ép Thái tử ra lệnh cho các tinh quan. Chẳng phải chính ngươi mới là kẻ phản tặc lớn nhất hay sao?
Ngươi thâu tóm Thái tử như con rối, ích kỷ tìm kiếm lợi ích cho bản thân, không chừng ngày nào đó chính ngươi cũng giết hắn rồi leo lên thay thế. Lũ chuột nhắt các ngươi còn dám nói ta là phản tặc? Nực cười!”
Hành Vô tiên quân không nhiều lời đâm thẳng kiếm tới, lão tướng cũng cầm kiếm lên chiến đấu. Hai người thực lực ngang nhau, đâm chém từ trong ra đến ngoài điện, mấy trăm chiêu vẫn chưa phân rõ thắng bại.
Lâm Chiêm bị nhóm binh tướng vây quanh, lảo đảo đứng lên. Nói chung là cậu cũng tạm hiểu phần nào tình hình hiện tại, cậu chỉ là một quả hồng mềm tùy người bóp nát, là con rối ai ai cũng có thể xiên cho một nhát.
Lâm Chiêm: Hệ thống hệ thống! Ngươi có chắc quả trứng thối xui xẻo này nhân vật chính của quyển sách không đấy? Làm gì có ai đường đường là Thái tử mà tan tác giống vậy hả! Đối thủ lại như trâu bò ấy, khi nào ta mới có thân thể tự do đây? Chẳng lẽ ngươi gạt ta?
【 Người chơi đừng vội lo lắng, tuy tình hình hiện tại của ngài không khả quan lắm, nhưng ngài đã chết đâu nào? Hành Vô tiên quân là tên ngoan cố, đã nắm trong tay quyền lực to lớn mà vẫn muốn soán ngôi một cách chính đáng, chưa thể động đao giết ngài. Mặc dù người chơi là bù nhìn, nhưng chỉ cần nghe lời chút là được sống thôi mà.】
Lâm Chiêm:…… Chờ hắn tìm được lý do chính đáng thì ta cũng đi đời nhà ma luôn còn gì? Thế này thì khác gì đếm ngày chờ chết?
【Người chơi vẫn có cách để tồn tại, chỉ cần hoàn thành tất cả các nhiệm vụ do hệ thống đưa ra và tích lũy điểm kinh nghiệm, hệ thống sẽ thưởng cho ngài một vị tướng để bảo vệ tính mạng.
Tuy ngài sẽ bị soán ngôi nhưng vẫn còn sống. Rèn luyện mấy chục năm trong giang hồ thành một cường giả, rồi thì Hành Vô tiên quân cũng sẽ bị ngài lật đổ mà thôi, ngày vui của người chơi sớm muộn gì cũng đến.】
Lâm Chiêm: Cố gắng mấy chục năm để thành cường giả? Mi có biết rằng làm việc chăm chỉ là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một cá mặn không hả! Hay đôi ta cứ bye bye nhau trước, để ta đi chết luôn ha?
【 Mong người chơi hãy tuân theo luật, nếu không dù người chơi có chết ở thế giới này thì vẫn phải xuống Địa ngục mà thôi, ác quỷ hành cho bầm dập đó nha. Hệ thống ta đây yêu quý người chơi mới thân thiện nhắc nhở ngài, phải biết trân trọng sinh mệnh của mình mà phấn đấu!】
Lâm Chiêm:……
Hệ thống truyền một chuỗi số hiệu vào đầu cậu, Lâm Chiêm đau nhói một phen. Tiếp nhận xong, cậu tiêu hóa hết đống nội dung trong chốc lát rồi sắp xếp lại một số manh mối.
Nơi cậu đang sống là Tiên giới nằm trong Lục giới. Kể từ sau khi lão Tiên Đế mất tích thì thiên hạ bắt đầu loạn lạc. Các thế lực bên ngoài như hổ rình mồi thèm khát lãnh thổ nơi đây. Thế lực ngầm trong nội bộ cũng bắt đầu ngo ngoe trỗi dậy, chúng Tiên quan ham muốn ngai vàng của Tiên Đế, gây sự suốt ngày.
Thái tử tuổi nhỏ buộc phải trở thành một con rối, mấy trăm năm nay sống tạm bợ với bọn Hành Vô tiên quân. Cứ ba ngày bị ám sát một lần, năm ngày một vụ mưu phản, Hành Vô tiên quân mà không chú ý chút thôi là Tiên cung sớm ngày tận diệt.
Không biết đã bao lần Thái tử bị người khác ghì xuống đất, nhưng vì số mệnh mà vẫn phải sống sót hết lần này qua lần khác.
Trong lòng Lâm Chiêm bỗng chốc chùng xuống, mới mở đầu đã khó khăn thế này, mình xuyên thư cũng thật tịch mịch……
Lâm Chiêm chửi thầm: Phấn đấu gian khổ là chuyện không thể, cả đời này cũng không làm cho nổi, cá mặn chỉ muốn nằm lăn ra thôi!
Hai người bên ngoài điện chiến đấu rất lâu, tới tận khi lão tướng quân gục xuống đất thì cuộc đọ sức mới đi đến hồi kết.
Thắng bại đã phân, vậy nhưng Hành Vô tiên quân muốn đuổi tận giết tuyệt, không đợi lão nói di ngôn đã kết liễu bằng một chiêu.
Hành Vô tiên quân đi vào trong điện, đứng lại ngay cạnh Lâm Chiêm, ý vị thâm trường nhìn người kia trong chốc lát, chợt duỗi tay ra xoa cổ cậu.
Lâm Chiêm giật nảy mình, theo bản năng lùi về sau rụt cổ, Hành Vô thấy vậy thì thu tay lại, chợt cười.
“Điện hạ trở về từ cõi chết, nhưng còn thiếu ta một mảnh ân tình đó nha. Chẳng qua dạo gần đây ngài không an phận, dám sắp xếp phái ta đi, chưa kịp bắt đầu kế hoạch đã suýt chết, chỉ tổ làm trò cười.
Vi thần xin khuyên Điện hạ bớt phí tâm tư, ngoan ngoãn đợi ở trong cung. Kế hoạch của ngươi đã sớm bị ta diệt trừ, ngươi không dậy nổi sóng gió đâu. Con đường sống duy nhất đó là cúi đầu xưng thần, đợi ngày ta thượng vị có khi sẽ nhân từ tha cho ngươi một mạng.”
Hành Vô ý cười đầy mặt nhìn Lâm Chiêm, tên này rõ là bộ dạng tuấn tú nho nhã, thế nhưng lời nói lại cay nghiệt bạc tình, lộ rõ sự dữ tợn và kiên quyết trái ngược với vẻ bề ngoài.
Đây là lần đầu tiên có người uy hiếp Lâm Chiêm như vậy, bị chế trụ không nói nên lời. Tới tận khi Tiên binh tiến đến áp hai tay cậu mới bừng tỉnh.
Hành Vô nói: “Điện hạ quay lại tẩm điện tự mình suy ngẫm đi, mấy ngày này không cần ra cửa nữa. Ta sẽ sai người trông coi ngài, vậy nên chớ có làm loạn, khiến ta bực tức cũng không có trái ngọt mà ăn đâu.”
Tiên binh áp cậu đi về phía tẩm điện, Lâm Chiêm không phản kháng nổi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, chợt nghe thấy tiếng sấm cuồn cuộn, sắc trời lập tức tối sầm lại, theo đó một tia dị quang đánh xuống đỉnh Tiên cung.
Một mùi hương phảng phất trong không khí, tràn ngập mọi ngóc ngách một cách quỷ dị khiến cho hết thảy trông thật quái lạ.
Vô số cánh hoa từ trên trời rơi xuống, tựa như một trận tuyết vũ nhẹ rơi. Rồi sau cơn mưa hoa đó, một đám mây đỏ rực như lửa hạ từ trên trời xuống, ẩn trong đám mây là một nhóm người mặc hồng y.
Đám mây đỏ cùng sấm sét bay thẳng đến Tiên cung, những bóng người kia cũng tách ra hai bên để trống vị trí chính giữa.
Một lúc sau, theo tiếng rồng gầm vang, bảy con bạch long kéo một chiếc xe loan phóng ra từ chỗ trống trong đám người.
Sấm sét càng mạnh, chớp cũng càng nhiều. Xe loan phi thẳng lao qua sấm chớp, một lúc sau dừng trên không trung cách Tiên cung khoảng chừng trăm mét.
Một bóng hồng y ngồi trên ghế dựa, phe phẩy chiết phiến màu đỏ trên tay.
Y dùng mặt nạ che mặt, chỉ lộ một đôi mắt hơi cong hình lưỡi liềm, tựa như đang cười.
“Tập Hoa cung chủ Hoa Nguyệt Phong!”
Tác giả có lời muốn nói: Hoa Nguyệt Phong là mỹ nhân công! Chương sau Hoa Nguyệt Phong lên sàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.