---•---
Mặc Uyên, Vô Hoan và Phượng Quân là cùng một linh hồn, dù biến thành dáng vẻ gì, cũng đều là người y thích.
Vốn dĩ Tống Thanh Thời có hơi lo lắng, muốn hỏi Vô Hoan nghĩ gì về kiếp trước và kiếp này, nhưng khi viết ra, ở trong mắt của đối phương chính là "Ta nguyện ý", y phát hiện đây lại là cốt truyện bắt buộc trong ký ức của Mặc Uyên kiếm tôn, không thể lựa chọn từ chối, y suy nghĩ một lúc, quyết định đi theo cảm xúc trong lòng mình.
Y nguyện ý.
Dù là thế giới gì, ở nơi nào, dáng vẻ ra sao, y cũng đều nguyện ý kết đạo lữ với Vô Hoan.
Bọn họ trở về Đào Hoa Cốc, Tống Thanh Thời mở lò luyện ra bảy viên Huyền Thiên Thái Minh Đan, mỗi ngày dùng một viên, từ từ loại trừ độc của hoa Ưu Đàm, nhưng không thể xác định là phải loại trừ độc hoa đến trình độ nào thì mới khôi phục thị lực, y sợ hắn không chịu nổi cường độ ánh sáng kích thích, nên quấn một lớp vải mỏng che kín đôi mắt của hắn, dặn là sau khi hắn thấy lại được thì đừng nóng vội, chờ đôi mắt thích ứng rồi mới từ từ tháo lớp vải ra.
Hoàng hôn ngày đó, Vô Hoan đang luyện kiếm, bỗng nhiên trước mắt choáng váng một lúc, cảm thấy trên bầu trời có rất nhiều bóng dáng nhỏ vụn xinh đẹp đang rơi xuống, hắn vươn tay, nhặt một vật mềm mại trơn mịn lên, nhẹ nhàng sờ sờ, rồi ngửi thử, cuối cùng cũng xác nhận đây chính là cánh hoa đào đã làm bạn với mình mỗi ngày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-cuc-cua-viec-cuu-nham-vai-ac/975867/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.