---•---
Tống Thanh Thời nỗ lực để mình bình tĩnh lại, y không thể xác định mối quan hệ giữa thiếu niên tự xưng là Vô Hoan ở trong địa lao này và Phượng Quân là gì, nhưng dù sao thì cũng phải cứu người ra. Còn về Khúc Ngọc Dung mà nhiệm vụ yêu cầu... Y suy nghĩ đến tình huống khẩn cấp và độ ưu tiên của hai chuyện này, quyết định cứu Vô Hoan ra trước, sau đó sẽ quay lại cứu Khúc Ngọc Dung.
Vô Hoan nghe thấy hô hấp của người ngoài cửa sổ dần trở nên vững vàng, không trả lời, cũng không có động tĩnh, ngược lại chẳng ôm hy vọng gì nhiều. Dù sao chuyện xấu của hắn đều đã lan truyền khắp Thiên Hương Lâu, dùng lời ngon tiếng ngọt, giả vờ đáng thương hay dụ hoặc khách nhân để chạy trốn cũng không phải là lần một lần hai, dạy mãi không sửa, tú bà đã sớm ghét hắn đến cực hạn, vốn dĩ định chờ đến khi thân thể và mỹ mạo của hắn trưởng thành để bán giá cao. Hiện giờ mặt hắn bị hủy rồi, tú bà cũng không muốn nuôi, nói rằng, chờ lần xử phạt này kết thúc, sẽ bán hắn cho khách nhân thích ngược đãi, để những đứa nhỏ mới tới biết kết cục của việc không nghe lời.
Bây giờ là giữa trưa, vị trí của địa lao không phải là nơi khách nhân hay tôi tớ bình thường có thể đến.
Có lẽ người ngoài cửa sổ là một khách nhân vừa mới tỉnh rượu, xét từ sự thay đổi của tiếng hít thở, người này rất có hứng thú với thân thể của hắn, có lẽ là thích chơi đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-cuc-cua-viec-cuu-nham-vai-ac/975863/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.