---•--- Bạch Tử Hạo quyết định ru rú ở trong nhà, tận lực tránh cho chọc phải phiền toái. Mấy ngày nay hắn quan sát, tìm người trong thôn đặt mua củi gạo dầu muối, cách bảy ngày sẽ giao tới nhà một lần, sau đó đóng cửa sinh hoạt, ban ngày ngồi bên cửa sổ nghe lớp học ở cách vách đọc sách, một khi ngồi xuống thì chính là cả ngày, buổi tối ra giếng múc nước, rồi lại xuống bếp nấu vài món đơn giản, không muốn chọc bất cứ phiền toái nào... Nói đến cũng buồn cười, trước kia mỗi ngày hắn đều nghĩ cách hầu hạ Kim Phỉ Nhận, thật sự rất mệt mỏi, hiện giờ yên tĩnh, ngược lại có hơi không quen, vẫn luôn cảm thấy trống rỗng, không biết nên làm gì, còn có chút cô đơn, vào lúc cô đơn hắn sẽ không nhịn được nghĩ đến rất nhiều chuyện, rất nhiều người, sau khi nghĩ tới thì lại bật khóc. Bạch Tử Hạo không cô đơn bao lâu, Khổng Mộ Hoa ở nhà kế bên vẫn luôn tới tìm hắn chơi, chỉ cần hắn lộ ra dáng vẻ không có hứng thú, Khổng Mộ Hoa có thể uất ức bật khóc, hoa lê dính hạt mưa, cực kỳ đáng thương. Hắn không chịu nổi tiểu nữ hài khóc nhè, vì thế mà làm rất nhiều chuyện kỳ quái không thể hiểu được. Khổng Mộ Hoa: "Tử Hạo ca ca, trong sân của ngươi có nhiều cỏ dại quá, chúng ta dọn sạch rồi trồng nho đi." Sau khi Bạch Tử Hạo từ chối lần thứ nhất, lại nỗ lực nhổ cỏ, dựng giàn nho, còn lắp một bàn đu dây ở dưới giàn nho. Khổng Mộ Hoa: "Tử Hạo ca ca, sân của ngươi rộng quá, chúng ta đào một cái ao đi, có thể dùng để soi bóng dưới mặt nước." Sau khi Bạch Tử Hạo từ chối lần thứ hai, lại nghiên cứu xem nên đào ao như thế nào, còn trồng vài cây sen hồng ở trong ao. Khổng Mộ Hoa: "Tử Hạo ca ca, ta muốn thêu một chiếc khăn tay hình hoa hải đường, ngươi vẽ mẫu cho ta đi." Bạch Tử Hạo từ chối lần thứ ba, cuối cùng vẫn tìm giấy bút, ngồi ở án thư vẽ rất nhiều bức, để hắn lựa chọn. Cầm kỳ thi họa hắn đều nỗ lực học qua, nhưng mọi người đều nói hắn không có thiên phú, vẽ tranh quá thô, thư pháp thiếu mất khí khái, chơi cờ dễ dàng mềm yếu, cầm nghệ lại có thể tạm chắp vá, tuy đàn đúng, nhưng trong tiếng đàn không hề có cảm xúc... "Ta vẽ không đẹp," Bạch Tử Hạo dừng bút, nhìn hoa hải đường mình vẽ, xin lỗi nói, "Ta không giỏi làm những chuyện này, nếu không thích, ngươi cứ ném nó đi, không sao..." Hắn chưa từng làm bất cứ chuyện gì khiến Kim Phỉ Nhận tán thành, đầu óc cũng ngốc, luôn phạm phải sai lầm, ngoại trừ mỹ mạo và thân thể, cũng chẳng còn gì đáng nhắc đến. Thân phận của Kim Phỉ Nhận cao cao tại thượng như vậy, lại hạ thấp bản thân, không chọn những tiên môn khuê tú xuất sắc kia, mà chọn nam nhân vô dụng như hắn làm đạo lữ, còn giải Hợp Hoan Ấn, dùng đủ loại thuốc trú nhan trân quý, khống chế hình thể, duy trì mỹ mạo, hắn hẳn là nên cảm kích... "Sao?" Khổng Mộ Hoa kinh ngạc ngẩng đầu, cầm những bức họa đó lên, nhìn kỹ vài lần, không dám tin nói, "Ngươi vẽ rất khá! Đặc biệt đẹp, ta thấy còn đẹp hơn cả tranh của Ngô sư trưởng! Ta muốn lấy về thêu lên váy." Bạch Tử Hạo bị hắn khen đến nỗi mặt đều đỏ: "Đừng nói bậy, sẽ khiến người khác chê cười. Ngươi chưa thấy Bách Quỷ Đồ do Ngô sư trưởng vẽ, đó là thiết họa ngân câu, từng bút kinh hồn, tuyệt diệu đến cực điểm..." Khổng Mộ Hoa cẩn thận cất bức họa hoa hải đường đi, nghiêm mặt nói: "Ta đương nhiên từng thấy qua tranh của Ngô sư trưởng, đều là dùng mực nước vẫy ra, đen thùi, ông ta vẽ bức Khổng Tước Hàng Ma Đồ, tròng mắt của con khổng tước kia trừng to như cái chuông đồng, xấu muốn chết! Nếu không phải ông ta đã sớm qua đời, thế nào ta cũng phải đi tìm ông ta... Ngươi vẽ hải đường mới đẹp, ta muốn thêu ở trên váy, xem mỗi ngày cũng không xem đủ." Khổng Tước Hàng Ma Đồ là tác phẩm đỉnh cao của Ngô sư trưởng, bản thảo đã không biết tung tích, trên thị trường có không ít hàng mô phỏng và đồ dỏm. Bạch Tử Hạo cảm thấy Khổng Mộ Hoa chưa từng học thi họa, nên không hiểu chỗ ảo diệu trong đó, có lẽ là đã nhìn thấy hàng nhái trên thị trường, cho nên mới cảm thấy mình vẽ đẹp. Nhưng mà Khổng Mộ Hoa thiệt tình thổi phồng, vẫn khiến hắn vô cùng vui vẻ, cảm giác mình vẽ rất ngay ngắn, rất thích hợp làm tranh thêu, hơn nữa một mình ở nhà, chung quy phải có vài thứ giải quyết nỗi cô đơn, tránh cho suy nghĩ miên man, vì thế khi rảnh rỗi hắn lại vẽ đủ loại hoa cỏ chim chóc. Khổng Mộ Hoa xem một bức khen một bức, biến đổi đa dạng, gần như nói ra hết những lời tốt đẹp, cuối cùng hắn nhìn bức tiên hạc kia, bỗng nhiên ấm ức: "Tử Hạo ca ca, vì sao ngươi không vẽ khổng tước? Là vì không thích sao?" Bạch Tử Hạo giải thích: "Ta thích khổng tước xòe đuôi, màu sắc rực rỡ, trang nhã hoa quý, nhưng khi vẽ độ khó rất cao, nếu không có vật thật, ta không dám hạ bút." Khổng Mộ Hoa nghe lời này xong, bỗng nhiên thẹn thùng, lỗ tai có hơi đỏ, ngượng ngùng hồi lâu mới nói: "Thì ra ngươi thích xem nó xòe đuôi sao?" Bạch Tử Hạo không hiểu ra sao: "Ừm, ta thích." Khổng Mộ Hoa suy nghĩ, cười hì hì kiến nghị: "Nam Sơn có hồ Kính, cảnh sắc tuyệt đẹp, ta từng thấy có khổng tước xuất hiện, ngươi có thể đến đó giải sầu, nói không chừng sẽ gặp được một con khổng tước thật xinh đẹp, xòe đuôi nhảy cho ngươi xem." Nam Sơn không xa, không có nhiều người, hiện giờ trên núi đầy hoa, có thể vẽ tranh ngắm cảnh, còn có thể hái chút trái cây hoặc là nấm ở trên núi về, tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn cũng không sợ rắn độc dã thú ở trên núi, qua lại cũng không mất bao nhiêu thời gian. Khổng Mộ Hoa khuyên rồi lại khuyên, Bạch Tử Hạo suy nghĩ hai ngày, rốt cuộc cũng động tâm, lập tức lên đường. Hồ Kính là hồ ở trên núi, phẳng lặng không gợn sóng, tựa như một tấm gương sáng, ảnh ngược là trời xanh mây trắng, cỏ cây lay động, bươm bướm vờn đuổi, đám thỏ con sôi nổi dò lỗ tai ra, khắp nơi đều tràn đầy hơi thở của mùa xuân. Bạch Tử Hạo nhìn cảnh đẹp như vậy, tâm tình cũng thoáng đãng không ít, hắn tùy ý ngồi trên mặt cỏ, lấy giấy bút ra, thử vẽ cò trắng và tiên hạc đang uống nước ở bên hồ, đặt bút có hơi do dự, nhưng khi nghĩ tới dù vẽ xấu thì cũng không có ai phê bình, bút pháp cũng dần tùy ý tiêu sái. Bỗng nhiên, tiên hạc và cò trắng đều bay đi. Có một con khổng tước vàng kim hiếm thấy bay xuống từ không trung, nó đứng bên hồ Kính, đối mặt với ảnh ngược, khẽ vỗ cánh, sau đó cẩn thận sửa sang lại lông chim với những dải màu sặc sỡ, cuối cùng xoay người, xòe chiếc đuôi thật lớn với Bạch Tử Hạo, chậm rãi biến thành chiếc quạt quý giá xinh đẹp, mỗi một hoa văn đều mang theo tia sáng kỳ lạ, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nó lắc đuôi của mình, nhẹ nhàng đạp bước, thực hiện nhiều điệu nhảy khác nhau ở bên hồ. Cho dù là kỳ trân dị thú tề tụ ở Kim Phượng sơn trang, cũng chưa từng có con khổng tước nào xinh đẹp đến vậy. Bạch Tử Hạo cẩn thận nín thở, sợ mình dọa chạy sinh linh mỹ lệ được trời đất dựng dục ra này. Hắn nhanh chóng vẽ lại cảnh khổng tước nhảy múa, vẽ hết tấm này đến tấm khác, may mắn chính là, khổng tước vàng kim dừng lại ở bên hồ rất lâu, thấy hắn đã vẽ được không ít, mới giương cánh, từ từ bay đi. Một cuộc gặp gỡ đẹp tựa như mơ. Hắn vui vẻ trở về nhà, sau đó bình tĩnh lại, vẽ hết sức chuyên chú, cái hắn học chính là lối vẽ tỉ mỉ, cần rất nhiều kiên nhẫn, đầu tiên là phác thảo đường nét, sau đó lại tô một lớp mực nhẹ, mỗi lần tô xong đều phải phơi khô, lặp đi lặp lại, khoảng chừng mấy chục lần, mới ra được hình dáng rõ ràng của con khổng tước màu đen, sau đó lại tô màu lên, cuối cùng dùng kim tuyến vàng, sơn mực điểm mắt. Hắn mất hơn nửa năm, rốt cuộc cũng vẽ ra được một bức Khổng Tước Đồ xinh đẹp lộng lẫy, tuy rằng còn có rất nhiều chênh lệch với danh gia họa tác, nhưng đã là bức tranh mà hắn vừa lòng nhất. Trong lúc đó, Khổng Mộ Hoa thường xuyên chạy tới xem, khen một lần rồi lại một lần, trong mắt tràn đầy chờ mong, sau khi vẽ xong thì vui mừng xoay vòng giống như khổng tước. Tác phẩm yêu thích phải tặng cho người thưởng thức nó. Bạch Tử Hạo tặng bức Khổng Tước Đồ này cho Khổng Mộ Hoa, xem như là lời cảm ơn trong khoảng thời gian này. Khổng Mộ Hoa quá đỗi vui mừng, gần như không màng nam nữ phải giữ khoảng cách, lao qua ôm hôn một cái. Bạch Tử Hạo nhanh chóng ngăn cử chỉ đường đột của hắn lại, hắn nhận ra rằng trong khoảng thời gian này hai người đã quá thân cận, tuy rằng dường như trong thôn không có ai nói ra nói vào, nhưng hắn vẫn phải tránh cho đối phương nảy sinh tâm tư khác. Nên sớm nói ra bản thân đã kết đạo lữ, chỉ là... Hắn thật sự xấu hổ khi nói với người khác, mình không phải cưới vợ, mà là xuất giá, cho nên dây dưa hồi lâu, hàm hồ nói: "Thật ra ta là tu sĩ, đã có đạo lữ, cần phải thủ trinh." Khổng Mộ Hoa nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên cười: "Ngươi nói dối, ta nghe nói tu sĩ kết đạo lữ, đều có ấn ký đạo lữ, ngươi để ta nhìn xem, ta mới tin ngươi!" Bạch Tử Hạo bất đắc dĩ, đành phải kéo nhẹ cổ áo xuống, lộ ra ấn ký hình ba cánh hoa màu đỏ trên xương quai xanh, sau đó nhanh chóng khép lại. Khổng Mộ Hoa nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức lạnh lẽo. Ở tu tiên giới có đến mấy loại ấn ký đạo lữ, hôn phối bình thường sẽ chọn ấn ký thần hồn hoặc là ấn ký thân thể mà hai bên không thể tiêu trừ, chỉ có cưới đạo lữ địa vị rất thấp, mới có thể dùng loại ấn ký lăng hoa này. Nếu như Kim Phỉ Nhận kết đạo lữ với người khác, hơn nữa còn khắc ấn ký đạo lữ cao cấp hơn, có nghĩa là Bạch Tử Hạo sẽ trở thành thiếp thất. Bạch Tử Hạo biết ấn ký lăng hoa này tượng trưng cho điều gì, nhưng mà hắn lại không dám cầu, Kim Phỉ Nhận nói để các đại năng Phân Thần đồng ý cưới hắn đã không dễ dàng gì. Hơn nữa hắn thích nằm dưới hầu hạ, không biết xấu hổ, bị nam nhân chạm vào một chút cũng sẽ phóng đãng, cho dù bị đối xử thô bạo, cũng sẽ sinh ra dục vọng... Nếu không gả cho Kim Phỉ Nhận, ai có thể chấp nhận được bạn đời hạ tiện như vậy? Những thống khổ khó mở miệng này, hắn không thể nói với ai khác. Khổng Mộ Hoa lại hiểu rõ, hắn giận đến nỗi thiếu chút nữa dựng cái đuôi, quyết định phải bay về Bất Diệt Đỉnh, đến Hình Phòng đoạt lấy việc vui của Thần Quân, tăng hình phạt cho tên cặn bã kia, chẳng hạn như làm sái bồn, hay là kiến hình gì đó... Mặt khác lại oán giận với Thần Quân, vì sao một hai lại bắt hắn phải diễn thành đứa nhỏ? Hại hắn không có cách nào dùng chiêu trò của hồ ly tinh, cho tên cặn bã kia đội nón xanh. Bạch Tử Hạo không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến người khác, cười nói: "Ngươi còn nhỏ, không hiểu những chuyện này." Khổng Mộ Hoa tức giận nói: "Ta không nhỏ." Đã là một con khổng tước sống mấy ngàn năm. Bạch Tử Hạo tiếp tục ngồi xuống vẽ tranh, tuy rằng vẫn rất ôn nhu, nhưng lại mang theo vẻ xa cách nhàn nhạt. Khổng Mộ Hoa vòng tới vòng lui ở bên cạnh cũng không tìm được cơ hội làm nũng, đành phải ngoan ngoãn rời đi, sau đó biến mất vài ngày, không biết đã làm gì, rồi lại mỹ mãn trở về, sau đó đưa cho Bạch Tử Hạo một chiếc lông đuôi khổng tước màu vàng kim. Bạch Tử Hạo ngạc nhiên. Khổng Mộ Hoa cười hì hì: "Trước kia ta nhặt được, tặng cho ngươi, cảm ơn ngươi đã vẽ tranh cho ta." Bạch Tử Hạo chần chờ không biết có nên nhận hay không, nhưng vừa mới lộ ra một chút cự tuyệt, nước mắt của đối phương lại sắp chảy xuống, hắn chỉ đành phải nhận lấy. Khổng Mộ Hoa thần bí dặn dò: "Rất trân quý, ngươi phải giữ gìn cẩn thận." Bạch Tử Hạo cười nói: "Ta sẽ quý trọng." "Nếu ngươi thích, ta sẽ đưa khổng tước cho ngươi ôm ngủ, dùng cái đuôi xinh đẹp của nó làm chăn cho ngươi, rất thoải mái," Bỗng nhiên Khổng Mộ Hoa thò qua, nhẹ giọng nói chuyện ở bên tai, đôi mắt trở nên thành thục, môi đỏ mang theo mị lực câu hồn, âm thanh âm lộ ra vài phần quyến rũ, "Nó còn có thể xòe đuôi khiêu vũ mỗi ngày cho ngươi xem..." Bạch Tử Hạo bị hắn làm cho lỗ tai đều đỏ, tim đập hơi nhanh, nhanh chóng lùi về sau. Khổng Mộ Hoa đã sớm trở về chỗ ngồi, chơi đùa dây tơ hồng trên bím tóc, khuôn mặt là vẻ ngây thơ lãng mạn, như thể không biết chuyện gì cả. Bạch Tử Hạo xoa đôi mắt, cảm thấy mình nhìn lầm rồi. Có phải hắn ngây ngốc ở Kim Phượng sơn lâu rồi, nên bị cầm thú ảnh hưởng?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]