Chương trước
Chương sau
---•---
Nụ hôn như sóng to gió lớn, mãnh liệt vỗ vào trong tim, thủy triều lên xuống, cuốn lấy tiếng nước, vĩnh viễn không có điểm dừng...
Tống Thanh Thời không chịu nổi, nghẹn ngào nói: "Dừng, dừng lại..."
Rốt cuộc Phượng Quân cũng buông tha cho đôi môi của y, khẽ dời xuống, ngậm lấy hầu kết như là trừng phạt, dùng đầu lưỡi xoay hai vòng, hung hăng khắc xuống một dấu hôn, sau đó buông lỏng lực độ của mười ngón.
"A," Tống Thanh Thời không tự chủ được mà thẳng lưng, kêu nhẹ vài tiếng, y nhanh chóng rút về tay, đẩy người trước mắt vẫn còn muốn tiếp tục nhấm nháp ra, "Ta chưa chuẩn bị sẵn sàng."
"Vì sao?" Phượng Quân nhìn y chằm chằm, trong đôi mắt đỏ bừng hiện ra sắc thái khủng bố, lý trí đã kéo căng đến cực điểm, nếu như trả lời không đúng, sẽ lập tức rơi vào điên cuồng mất không chế.
Tống Thanh Thời giúp hắn khoác áo ngoài vào, rồi chỉnh lại quần áo của mình, vuốt mái tóc bị xoa loạn, muộn phiền nói: "Chuyện này rất quan trọng, nếu như làm rồi thì phải kết đạo lữ. Ta cảm thấy mình rất thích ngươi, nhưng ký ức lại lung tung hỗn loạn, có rất nhiều việc vẫn chưa thể xác định, chờ làm rõ ràng rồi mới có thể chạm vào ngươi."
Lỡ như trong ký ức bị mất đó y không cẩn thận chọc phải nợ đào hoa, làm tra nam, hoặc là phạm tội trái pháp luật, làm chuyện xấu, thiếu nợ chồng chất gì đó, thì sao có tư cách kết đạo lữ với Phượng Quân? Chiếm tiện nghi của người ta?
Hơn nữa, y cảm thấy chuyện lớn như thế cần phải nói với Việt tiên sinh, Việt tiên sinh tốt với y như vậy, tựa như người thân cận nhất, y có cảm giác rất tín nhiệm và gần gũi với Việt tiên sinh.
Lửa giận sinh ra vì dục vọng bị đánh gãy đều thu trở về, Phượng Quân ngơ ngác hỏi: "Ngươi mất trí nhớ, nhưng vẫn thích ta?"
Vì sao? Hắn đã thay đổi dáng vẻ, thậm chí còn đổi thành nữ trang.
"Không biết, nhưng ta lại có cảm giác với ngươi," Tống Thanh Thời khẽ hôn lên má hắn, nhớ đến tình ý trong quyển vở kia, cười nói, "Có lẽ... Dù ta mất trí nhớ bao nhiêu lần, dù ngươi biến thành dáng vẻ gì, ta cũng đều yêu ngươi từ cái nhìn đầu tiên." Y không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của đối phương, chỉ cần nhìn thấy, là sẽ muốn nhảy vào.
Phượng Quân suy nghĩ thật lâu, sờ dấu hôn trên hầu kết của y, xin lỗi nói: "Ta quá thô bạo, ta..." Hắn không biết vì sao mình lại làm ra chuyện xấu như vậy, rõ ràng là muốn từ từ mưu tính, nhưng khi gặp được cơ hội, lại ỷ vào đối phương không muốn giãy giụa, vì thế được một tấc lại tiến một thước, gần như cắn nuốt hết toàn bộ.
Tống Thanh Thời nói: "Không sao, ta thích."
Phượng Quân biết y sẽ vô ý nói ra lời câu dẫn, vậy nên cố gắng đè xuống dục vọng đang bùng lên, hắn muốn nói cho y biết hai người đã từng làm việc này, quên rồi cũng không sao, nhận nợ là được, bắt đầu lại một lần nữa, trước tiên kết đạo lữ, định danh phận, rồi lại nghiên cứu những chuyện khác.
Nhưng mà, nợ này nên tính như thế nào?
Hắn có hơi do dự...
Tống Thanh Thời trực tiếp hỏi: "Phượng Quân, ngươi rốt cuộc là ai? Ta cảm thấy ngươi vẫn còn một cái tên khác, quá khứ của chúng ta như thế nào? Chúng ta quen biết ra sao? Rồi lại xa cách như thế nào?"
Phượng Quân nhìn đôi mắt thanh triệt của y, có cảm giác ngột ngạt đã lâu chưa từng có.
Hắn phải trả lời như thế nào đây: Ta là Việt Vô Hoan bị thế nhân tùy ý hủy hoại, thanh danh hỗn loạn? Chúng ta quen biết ở ma quật Kim Phượng sơn trang, ta là nô lệ bị đưa ra đãi khách, sau đó được cứu vớt trong lúc tự sát? Ta là kẻ ái mộ điên cuồng cố chấp, tâm lý có bệnh, muốn làm rất nhiều chuyện quá đáng? Tình cảm của ta hại đạo tâm của ngươi bị hủy, Nguyên Anh vỡ nát, mất hết tất cả, chúng ta xa cách cũng là vì ngươi chọn ta, chọn đáp án sai lầm, vậy nên bị hệ thống xử phạt, xóa đi ký ức? Hiện tại ta muốn thay thế đối tượng nhiệm vụ mới của ngươi?
Hắn không muốn làm Việt Vô Hoan, không muốn đối mặt với quá khứ, không muốn trở thành sai lầm, hắn muốn bắt đầu lại một lần nữa...
"Không biết," Phượng Quân siết chặt lấy ống tay áo của y, cúi đầu, đau khổ cầu xin, "Đừng hỏi nữa, được không? Ta thích ngươi, thật sự rất thích. Ngươi đã nói, ta có thể muốn làm gì thì làm..."
Rốt cuộc hắn đã trở nên tham lam như thế từ bao giờ? Muốn đòi hỏi càng ngày càng nhiều, gần như không biết tiết chế. Cái gì hắn cũng muốn, bản thân sạch sẽ, thiếu niên sạch sẽ, tình yêu sạch sẽ, chẳng sợ dùng lời nói dối lừa gạt để có được, cũng không sao.
Hắn tàn nhẫn mỉm cười trả lời: "Chuyện quá khứ, ta đã quên hết toàn bộ, không nhớ được chút gì cả."
Mặc cho ai cũng đều có thể nghe ra đây là lời nói dối, nhưng mà, hắn muốn ép đối phương phải tiếp thu.
"Đừng khổ sở, ngươi có thể muốn làm gì thì làm," Tống Thanh Thời đã hiểu ý của hắn, không hỏi nữa, ôn nhu an ủi, "Nếu ký ức của ta làm ngươi đau khổ, vậy thì... Từ bỏ đi..."
Phượng Quân nhẹ giọng hỏi: "Bắt đầu lại một lần nữa?"
Tống Thanh Thời khẳng định nói: "Bắt đầu lại một lần nữa."
Nếu như đối phương muốn bắt đầu lại, vậy thì y phải cố gắng theo đuổi, nghiêm túc hẹn hò, chờ cho bóng ma bất an trong lòng tan đi, sẽ lập tức mua nhẫn, cầu hôn, nỗ lực làm một đạo lữ tốt.
Phượng Quân lại một lần nữa nếm được khoái cảm cực hạn, hắn ngửi hơi thở ở giữa cổ đối phương, khống chế hô hấp: "Ta vẫn còn có thể nhẫn nại."
Nếu trong lòng vui vẻ như vậy, tạm thời hắn sẽ không suy xét đến phương án cuối cùng. Hai đứa ngu xuẩn phiền phức kia, cũng có thể dùng thủ đoạn ôn nhu để xử lý.
Tống Thanh Thời lấy giấy bút ra, bắt đầu viết thư.
Phượng Quân đưa mắt nhìn, phát hiện là viết cho Việt tiên sinh, kinh ngạc hỏi: "Vì sao phải viết thư cho hắn?"
"Hắn rất thân cận với ta, là trưởng bối đáng tin cậy, ta rất thích hắn," Tống Thanh Thời cắn cán bút, nghiêm túc viết thư, "Hiện tại ta gặp được đối tượng hẹn hò, muốn nói với hắn một tiếng. Sau này chúng ta có kết đạo lữ, vẫn phải có người chứng kiến đúng không?" Bỗng nhiên Phượng Quân rớt khỏi đám mây vui sướng.
Hắn cảm thấy, sau khi chân tướng bại lộ, có lẽ mình sẽ toi đời.
Nếu hắn "Giết" Việt tiên sinh trước, vậy có thể che lập được hay không?
Nhưng mà, giết như thế nào?
Tống Thanh Thời đau lòng thì sao bây giờ?
...
Tống Cẩm Thành nằm trên giường, ôm chăn run bần bật.
Tuy rằng hắn làm gì cũng hỏng chuyện, nhưng thị lực và sức quan sát lại tốt hơn người khác, vận khí cũng kém hơn người khác... Cho nên, lúc hắn ngồi dậy muốn đi vệ sinh, lại nhìn thấy một bóng đen kỳ lạ trên cửa sổ đối diện.
Rõ ràng là Phượng Quân cô nương kéo đứa nhỏ tên Tiểu Bạch đi vào phòng, ngay sau đó, cửa sổ hơi chấn động, cái bóng của một con rắn khổng lồ xuất hiện chiếm gần hết toàn bộ căn phòng, thiếu chút nữa hắn đã muốn thét lên, cho rằng Phượng Quân cô nương bị rắn ăn thịt, nhưng mà... Bóng dáng của Phượng Quân cô nương xuất hiện bên cạnh cái bóng của con rắn, hơn nữa bóng dáng còn ngày càng cao lớn, giống như một nam nhân, vô số dây đằng khủng bố vươn ra từ bên cạnh bóng dáng của hắn, quấn chặt lấy vị trí bảy tấc rắn...
Bóng dáng của một người một rắn biến mất trong nháy mắt.
Hắn trốn sau khe hở cửa sổ, xoa đôi mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm rồi.
Qua một lúc lâu, cửa mở, Phượng Quân cô nương thong thả bước ra. Tống Cẩm Thành vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì lại phát hiện có một cái đuôi rắn màu trắng đang đong đưa ở bên trong phòng khi Phượng Quân cô nương đóng cửa? Giống như đúc con rắn bọn họ đã gặp vào ban ngày?
Trên cửa sổ không có bóng dáng của con rắn.
Đây là... Bày kết giới?
Rốt cuộc Phượng Quân cô nương là ai?
Tống Cẩm Thành bị dọa thành chim cút, hắn trơ mắt nhìn Phượng Quân cầm đĩa kem hộp, đi đến phòng của Tống Thanh Thời, hắn không biết làm sao để cứu huynh đệ kết nghĩa thoát khỏi tay của yêu quái...
Hắn hạ quyết tâm, giả vờ đi ngang qua cửa sổ phòng Tống Thanh Thời, sau đó lén nhìn vào khe hở cửa sổ không được đóng kín, thế nhưng lại thấy Phượng Quân cô nương đang điên cuồng ôm hôn Tống Thanh Thời, tên ngốc Tống Thanh Thời kia còn bị mê đến choáng cả đầu óc, không biết bản thân mình đã gặp phải rắn mỹ nhân?
Huynh đệ à, mau tỉnh lại đi! Đó là yêu quái ngụy trang thành mỹ nữ đó! Là một tên yêu quái đực rựa còn cao hơn ngươi cả nửa cái đầu, có thể tùy tiện thu phục cự xà! Vậy nên ngươi không ăn nổi hắn đâu, chỉ có nước bị hắn ăn luôn thôi! Căn cứ vào ghi chép trong thoại bản của sư tỷ, tám phần là loại yêu quái này sẽ đẩy ngươi ngã ở trên giường, cưỡng ép nằm dưới hầu hạ, làm đủ chuyện tàn nhẫn không thể miêu tả, thậm chí làm xong còn ăn thịt nữa! Đây... Quả thực là bi kịch nhân gian!
Tống Cẩm Thành sắp ngất rồi...
Đừng trách hắn không có dũng khí xông vào cứu người, cho dù có, cũng là mua một tặng một, uổng phí thôi.
Hắn chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, cầu cho con yêu quái này chỉ cướp sắc chứ không cướp mạng. Sáng ngày mai, nếu Thanh Thời huynh đệ vẫn còn một hơi, hắn sẽ cố gắng cứu người ra, sau đó chạy trốn.
Chao ôi, sao mệnh của Thanh Thời huynh đệ lại khổ như vậy? Mất trí nhớ giảm tu vi cũng thôi đi, quên mất tên của nữ thần cũng đành, cư nhiên còn chọc phải thứ đáng sợ như vậy, vận khí này... Còn kém hơn cả hắn.
Tống Cẩm Thành trằn trọc, nhìn chằm chằm cửa phòng Tống Thanh Thời, thức đến hừng đông, cũng không nhìn thấy Phượng Quân đi ra, hắn lại càng thở than, cảm thấy Tống Thanh Thời bị lăn lộn cả đêm, sợ là không chịu được.
Hắn suy nghĩ một chút, quyết định viết thư cho Việt tiên sinh, miêu tả tỉ mỉ những gì mình nhìn thấy nghe thấy, tỏ vẻ bản thân mình cũng không chắc sẽ thoát được, nếu phong thư này trở thành di thư của hắn, vậy thì cầu Việt tiên sinh chuyển lời cho cha mẹ là đừng đau lòng, cứ giết yêu quái, báo thù cho hai người là được.
Tống Cẩm Thành trộm dùng chim truyền âm để gửi thư, trốn ở trong chăn, chờ đợi vận mệnh bi kịch buông xuống.
Mặt trời lên cao, rốt cuộc Phượng Quân cũng thoả mãn bước ra khỏi phòng, đi xuống bếp chuẩn bị cơm sáng.
Tống Cẩm Thành nắm lấy cơ hội, lẻn vào tìm người, hắn nhìn thấy Tống Thanh Thời mệt mỏi nằm nghiêng trên giường, bọc lấy chăn gấm, tóc dài hỗn loạn, hai mắt đỏ hoe, ánh mắt dại ra, trên hầu kết còn có một dấu hôn thật sâu, dường như bị lăn lộn suốt đêm không ngủ. Tống Cẩm Thành suy bụng ta ra bụng người, nghĩ đến thân là một đại nam nhân mà gặp phải chuyện này, sợ là tâm tình muốn tự sát cũng có, hắn nhanh chóng khuyên nhủ: "Thanh Thời huynh đệ, tỉnh táo lại một chút đi, thiên hạ không có khó khăn nào là không qua được."
Tống Thanh Thời quay đầu lại nhìn hắn, cười khổ nói: "Không sao, chỉ là có hơi khó..."
Tống Cẩm Thành thấy y miễn cưỡng vui cười, nước mắt đều sắp chảy ra: "Ngươi chịu khổ rồi."
Tống Thanh Thời an ủi: "Không sao, ta có thể từ từ thích ứng."
"Đừng thích ứng," Tống Cẩm Thành kéo lấy tay y, vội la lên, "Ta đã chuẩn bị hành lý và linh mã cả rồi, nhân lúc tên kia chưa trở về, nhanh chóng trốn thôi!"
Tống Thanh Thời bị kéo mà không hiểu ra sao, đêm hôm qua, sau khi cả hai bày tỏ tâm tư, Phượng Quân đã đưa cho y rất nhiều nghiên cứu dược học mới nhất cùng với hình vẽ bùa trận thú vị, hai người ngồi trong ổ chăn, vui vẻ nghiên cứu suốt cả đêm. Đối với y mà nói dược học không khó, nhìn phối phương là đã biết lý luận, nhưng mà hình vẽ bùa trận lại khó hơn rất nhiều, y có cảm giác như mình đã trở nên lạc hậu, không thể theo kịp, cần phải tốn chút công sức để thích ứng, học tập lại.
Tống Cẩm Thành thúc giục nói: "Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa."
Tống Thanh Thời thấy hắn khẩn trương như vậy, cũng cảm thấy không ổn: "Được, vậy để ta đi kêu Phượng Quân và Tiểu Bạch."
Tống Cẩm Thành thiếu chút nữa ngất xĩu, muốn mở miệng giải thích.
Bỗng nhiên, cửa sổ mở ra.
Phượng Quân dùng ánh mắt khủng bố nhìn hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.