---•---
Nụ hôn như sóng to gió lớn, mãnh liệt vỗ vào trong tim, thủy triều lên xuống, cuốn lấy tiếng nước, vĩnh viễn không có điểm dừng...
Tống Thanh Thời không chịu nổi, nghẹn ngào nói: "Dừng, dừng lại..."
Rốt cuộc Phượng Quân cũng buông tha cho đôi môi của y, khẽ dời xuống, ngậm lấy hầu kết như là trừng phạt, dùng đầu lưỡi xoay hai vòng, hung hăng khắc xuống một dấu hôn, sau đó buông lỏng lực độ của mười ngón.
"A," Tống Thanh Thời không tự chủ được mà thẳng lưng, kêu nhẹ vài tiếng, y nhanh chóng rút về tay, đẩy người trước mắt vẫn còn muốn tiếp tục nhấm nháp ra, "Ta chưa chuẩn bị sẵn sàng."
"Vì sao?" Phượng Quân nhìn y chằm chằm, trong đôi mắt đỏ bừng hiện ra sắc thái khủng bố, lý trí đã kéo căng đến cực điểm, nếu như trả lời không đúng, sẽ lập tức rơi vào điên cuồng mất không chế.
Tống Thanh Thời giúp hắn khoác áo ngoài vào, rồi chỉnh lại quần áo của mình, vuốt mái tóc bị xoa loạn, muộn phiền nói: "Chuyện này rất quan trọng, nếu như làm rồi thì phải kết đạo lữ. Ta cảm thấy mình rất thích ngươi, nhưng ký ức lại lung tung hỗn loạn, có rất nhiều việc vẫn chưa thể xác định, chờ làm rõ ràng rồi mới có thể chạm vào ngươi."
Lỡ như trong ký ức bị mất đó y không cẩn thận chọc phải nợ đào hoa, làm tra nam, hoặc là phạm tội trái pháp luật, làm chuyện xấu, thiếu nợ chồng chất gì đó, thì sao có tư cách kết đạo lữ với Phượng Quân? Chiếm tiện nghi của người ta?
Hơn nữa, y cảm thấy chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-cuc-cua-viec-cuu-nham-vai-ac/975850/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.