Chương trước
Chương sau
---•---
Thiếu tiền trả tiền, là chuyện hiển nhiên.
Tống Thanh Thời không thích nợ tiền, lại càng không thích nợ tiền cứu mạng. Y nỗ lực giải thích, muốn cho người nam nhân mà y nghi ngờ là trưởng bối của Tống Cẩm Thành hiểu rằng mình rất đáng tin cậy, tuyệt đối không phải là kẻ vô sỉ sẽ quỵt tiền thuốc rồi chuồn mất, dù là luyện đan hay đi vào bí cảnh, dù là làm công hay bày quán bán hàng, y cũng sẽ cố gắng kiếm tiền trả nợ!
Y không giỏi ăn nói, trắc trở biểu đạt thật lâu...
Hơi thở của Việt tiên sinh càng thêm trầm thấp, cách một lớp mặt nạ vẫn có thể cảm nhận được hắn đang không vui.
Tống Thanh Thời càng luống cuống, linh thạch thượng phẩm là một số tiền khá lớn, nếu tu sĩ Trúc Cơ bình thường không có kỳ ngộ hoặc kỹ năng đặc biệt, mỗi năm chỉ có thể kiếm được vài chục viên, Tống Cẩm Thành là con nhà giàu không hiểu thế sự, cho nên mới có thể lấy ra viên đan dược quý trọng giá trị 800 linh thạch. Hiện giờ trưởng bối tìm tới cửa, xem y là kẻ lừa đảo thì làm sao bây giờ?
Y nhớ rõ tu tiên giới không bị pháp luật ràng buộc, kẻ lừa đảo bị đánh chết cũng không thể nói lí lẽ.
"Ngươi đừng hoảng hốt," Tuy rằng Tống Cẩm Thành sợ sư thúc tổ sợ đến nhũn cả chân, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn khẩn trương của Tống Thanh Thời, hắn vẫn rất trượng nghĩa nói chuyện giúp người bệnh, "Dược Vương Cốc cũng sẽ không giết người vì không trả nổi phí trị liệu, hơn nữa thuốc là của ta, nên sẽ không có ai quản tiền thuốc của ngươi. Sư thúc tổ không phải đến đây vì ngươi, hắn là đến bắt ta..."
Rốt cuộc Việt tiên sinh cũng quay đầu lại cho học tra này một ánh mắt: "Giải thích."
"Vị tiểu huynh đệ này là ta gặp được ở núi Mân, lúc ấy trời mưa, hắn bị thương rất nặng," Tống Cẩm Thành biết là không thể thoát được kết cục bị xử phạt, hắn thử tránh nặng tìm nhẹ, bày ra tấm lòng y đức của mình, hạ thấp mức phạt xuống, mong là có thể giữ được mái tóc, "Ta chẩn đoán đúng thương thế của hắn, dùng Bát Bảo Hộ Tâm Đan trân quý, cứu mạng của hắn, bởi vì thương thế quá nặng, nên ta không tiện trở về Dược Vương Cốc... Mà ở lại đây chiếu cố. Sư thúc tổ, ta chỉ là thi rớt, tâm trạng không vui, thời điểm ra ngoài tản bộ gặp phải bệnh nhân bị thương nặng không tiện đi xa, chứ không phải trốn học đâu mà!"
Sau khi thi rớt, mang theo hành lý và toàn bộ tài sản đi "Tản bộ", đến mấy ngày cũng không dùng chim truyền âm báo tin? Xem trưởng bối là đồ ngốc sao?
Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, nói dối là tăng thêm hình phạt.
Từ lúc Việt tiên sinh nghe thấy mấy chữ "Tiểu huynh đệ", hơi thở ngày càng trầm thấp, mang theo tức giận sắp bùng nổ.
Tống Cẩm Thành mờ mịt không biết gì, tiếp tục giãy giụa: "Sư thúc tổ, con sai rồi."
Tống Thanh Thời nhìn dáng vẻ hắn đau khổ cầu một đường sống, cảm thấy tương lai thật bi thảm, có chút thương hại, thử chuyển đề tài: "Cẩm Thành, vị này là..."
Rốt cuộc Tống Cẩm Thành cũng phát hiện mình vẫn chưa giới thiệu sư thúc tổ, bèn nhanh chóng giới thiệu Việt tiên sinh một phen, bỏ sở thích kỳ quái là nuôi chuột bạch qua một bên, tận lực khen ngợi hết mức có thể, gần gũi từ ái, là trưởng bối được mọi người ở Dược Vương Cốc kính trọng, hy vọng sư thúc tổ có thể xem ở phần thổi phồng này, giơ cao đánh khẽ với vãn bối như hắn...
Dù là giáo sư y học hiện đại, hay đại lão dược học tu tiên giới, thì cũng đều là ngọn núi cao đáng ngưỡng mộ.
Tống Thanh Thời càng nghe càng tôn kính, bày ra tư thái vãn bối gặp trưởng bối.
Việt tiên sinh không thể nhịn được nữa, răn dạy Tống Cẩm Thành: "Câm miệng!"
Hắn sợ nếu còn tiếp tục nghe nữa, thì sẽ không kiềm được lửa giận, đem hậu bối đã từng đáp ứng sẽ chiếu cố giúp Thanh Loan chém thành tám khối, treo trên Bất Diệt Đỉnh.
Tống Cẩm Thành không biết mình đã nói sai điều gì, ấm ức ngậm miệng.
Việt tiên sinh phát hiện Tống Thanh Thời muốn đứng dậy hành lễ, mặc kệ tên ngốc kia, nhanh chóng bước lên, vững vàng đỡ thân thể của y, ngăn hành động lung tung này lại, hít sâu một hơi, ôn nhu nói: "Không cần nghi thức xã giao, để ta giúp ngươi xem vết thương đã."
Tống Thanh Thời phát hiện âm thanh của hắn vô cùng hoa lệ, thời điểm ôn nhu lại mang theo một chút hương vị liêu nhân không nói nên lời, câu đến lòng người ngứa ngáy, có cảm giác như đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng suy nghĩ thật lâu, cũng không thể nhớ nổi.
Việt tiên sinh thấy y phát ngốc, mỉm cười, tự quyết định dùng thần niệm giúp y kiểm tra thân thể.
Tuy nói hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy đan điền của Tống Thanh Thời trống rỗng, Nguyên Anh biến mất, xương cốt khắp người đều bị đứt gãy nhiều chỗ, vết thương ngoài da lớn lớn bé bé nhiều đến mức không thể đếm hết... Vẫn cứ đau lòng không kiềm được, chỉ hận không thể tìm ra hai tên rác rưởi là Thiên Đạo và hệ thống, băm chúng nó thành ngàn mảnh.
Điều may mắn duy nhất chính là, thân thể của Tống Thanh Thời vẫn là thân thể ban đầu, dù là tư chất hay là hai ngọn lửa trong cơ thể cũng vẫn còn đó, tương lai hắn có thể dùng nhiều cách giúp y nâng tu vi lên.
Thủ pháp trị liệu của Tống Thanh Thời rất hoàn mỹ, nhưng lại khuyết thiếu dược vật, khôi phục tương đối chậm, phải chịu khổ rất nhiều ngày...
Việt tiên sinh lấy một bình sứ nhỏ từ trong túi giới tử, đổ một viên thuốc ra, bỏ vào miệng của y. Tống Thanh Thời không kịp chuẩn bị, đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay của đối phương, cảm thấy không đúng, nhưng chưa kịp từ chối, thuốc đã hòa tan ở giữa môi lưỡi, sau đó chảy xuống cổ họng, đây là một viên Thập Chuyển Kim Tủy Linh Đan, thần dược giúp trị liệu ngoại thương tốt nhất, giúp miệng vết thương nhanh chóng khép lại, phàm là còn một hơi cũng có thể cứu được.
Tuy rằng y biết luyện chế loại linh đan này, nhưng nguyên liệu cần phải có nội đan của thú Kim Ô, số lượng loài linh thú này thưa thớt, tính tình hung bạo, rất khó săn bắt, hơn nữa thủ pháp luyện chế dược vật cũng rất rườm rà, cần tốn rất nhiều ngày.
Ở hội đấu giá, hình như nội đan của thú Kim Ô là mười ngàn linh thạch trở lên? Nguyên liệu phụ trợ cũng khoảng mấy ngàn linh thạch? Hơn nữa phí tổn về nhân công... Vậy nên, y ùm một cái nuốt hết hai mươi ngàn linh thạch, chỉ để trị liệu vết thương sẽ chậm rãi khôi phục sau vài ngày?
Vết thương trên thân thể bắt đầu khôi phục, chứng minh Thập Chuyển Kim Tủy Linh Đan là hàng thật giá thật.
Tống Thanh Thời ý thức được giấy nợ của mình lại tăng lên hơn hai mươi ngàn, bị dọa cho ngây ngốc, y kéo góc áo của Việt tiên sinh, không biết nên nói gì, bỗng nhiên thiếu nợ nhiều như vậy, có lẽ bán thân cũng không trả hết. Y gập ghềnh nói: "Bây giờ ta thật sự rất nghèo, cần phải tốn chút thời gian, từ từ kiếm linh thạch..."
Cửu Chuyển Huyết Liên Đan, Vạn Linh Tủy, còn rất rất rất nhiều đan dược khác, có loại nào mà không trân quý hơn viên thuốc nhỏ này?
Năm đó, lúc y trả giá vì mình, có từng do dự?
"Đừng sợ, những thứ này đều là của ngươi," Việt tiên sinh nhìn dáng vẻ thấp thỏm lo âu của Tống Thanh Thời, muốn cười nhưng lại không cười nổi, trong lòng đều là chua xót, người này đã từng có tất cả, nhưng lại đưa tất cả cho mình, không để lại chút gì... Hắn giấu đi khổ sở trong mắt, ôn nhu nói, "Thứ ngươi muốn, ta đều sẽ cho ngươi."
Cho ngươi một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần.
"Ngươi thật tốt với ta, chúng ta quen nhau sao?" Tống Thanh Thời lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc, y cho rằng người trước mắt chính là người đã cho mình tiền tiêu vặt, sau đó nghĩ lại mấy ngày nay cùng thảo luận với Tống Cẩm Thành, cảm thấy người này không phải cha ruột của mình, cũng không giống thân thích. Vì thế, y lớn mật phỏng đoán, "Ngươi là cha nuôi của ta sao?"
Việt tiên sinh: "? ? ?"
Tống Cẩm Thành kinh ngạc đến biến sắc: "Sư thúc tổ, hắn là con nuôi của người?"
Hắn mới vừa trốn ở bên cạnh nhìn lén thì đã thấy không thích hợp, sư thúc tổ ít khi nói cười, trước nay chưa từng đối xử ôn nhu với ai, hiện giờ săn sóc thiếu niên này bằng mọi cách, hiển nhiên quan hệ giữa hai người không bình thường, hơn nữa còn tùy tiện đưa tiền, cho thuốc để dùng... Hay là sư thúc tổ đến đây không phải vì bắt hắn, mà là vì tìm con nuôi gặp nạn?
Hắn cứu con nuôi của sư thúc tổ, hẳn là có thể giảm nhẹ hình phạt, giữ lại được mái tóc?
Tống Cẩm Thành cảm giác mình vẫn có thể tiếp tục kiên trì!
Việt tiên sinh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn một cái, rất nhanh đã hiểu rõ vấn đề, càng muốn làm thịt tên ngốc này hơn. Nhưng mà, hiện tại tu vi của Tống Thanh Thời chỉ mới đến Trúc Cơ, không có cách nào khống chế Dược Vương Cốc đã biến thành quái vật khổng lồ, nếu tùy tiện tuyên bố Dược Vương Tiên Tôn kết thúc bế quan, sẽ mang đến nguy hiểm và phiền toái không cần thiết, tốt nhất là chờ tu vi của y trở lại Nguyên Anh, thì sẽ trả lại Dược Vương Cốc cho y.
Hắn cũng không hy vọng Tống Thanh Thời nhớ lại chuyện có liên quan đến Việt Vô Hoan, vậy nên, hắn cần tìm một lý do khác, để có thể dễ dàng tặng đồ và lễ vật, bao gồm linh thạch, dược liệu, pháp bảo... Còn có Bất Diệt Đỉnh và bản thân mình.
Loại xưng hô kích thích như là cha nuôi này, hắn chỉ hy vọng y sẽ kêu trong lúc đang chơi trò vui sướng, cũng không hy vọng thật sự biến thành trưởng bối lung tung gì đó...
May mắn, đây chỉ là hóa thân, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Dùng xong phải tìm cơ hội phế đi...
Việt tiên sinh nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn rất không thoải mái, lại không tiện giáo huấn tên phế vật này ở trước mặt Tống Thanh Thời. Vì thế, hắn mang bao tay màu đen, bước qua, nắm lấy cổ áo của Tống Cẩm Thành, sau đó mở cửa sổ, hung hăng ném hắn ra ngoài, ra lệnh nói: "Đến tiệm thuốc ở thành Đông mua Hổ Cốt, Đan Thảo, Thanh Chu Đan, mỗi loại hai cân! Rồi đến thành Tây mua ba tấm hỏa phù ở cửa hàng phù văn! Sau đó đến núi Mân lấy năm cân nước suối Quân Tâm! Đến hồ Mạc Danh hái bốn lượng nhụy hoa sen! Mau cút!"
Tống Cẩm Thành bị ném mà không hiểu ra sao, mặt xám mày tro, cả người đều đau nhức, hắn nghe sư thúc tổ phân phó, mắt thấy sắc trời không còn sớm, sợ hành động quá chậm sẽ bị tăng thêm phạt, nhanh chóng ngồi dậy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi tìm vật phẩm.
Tên ồn ào kia đi rồi, rốt cuộc thế giới cũng trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt Việt tiên sinh nhìn Tống Thanh Thời tràn đầy nhu mộ, trong lòng lại cảm thấy buồn bực mà mấy ngàn năm chưa từng có, hắn nhanh chóng suy nghĩ một chút, giải thích: "Không cần giữ lễ tiết, ta và ngươi là người quen cũ, không phải trưởng bối."
Tống Thanh Thời mê mang: "Bạn vong niên?"
"Giao tình sâu hơn một chút," Việt tiên sinh thở dài, cảm thấy xưng hô này vẫn tốt nhiều so với xưng hô lung tung kia, nên cũng không phủ nhận, sau đó hỏi, "Thanh Thời, ký ức của ngươi xảy ra vấn đề phải không?"
Tống Thanh Thời nhanh chóng bò theo chiếc thang: "Hình như ta đã quên mất rất nhiều thứ, bao gồm cả chuyện từng quen biết với ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết được không?"
"Xin lỗi, ta bế quan ở Dược Vương Cốc nhiều năm, không xác định trên người ngươi đã xảy ra chuyện gì, ngươi mới vừa dùng Thập Chuyển Kim Tủy Linh Đan, trong lúc dược hiệu phát huy sẽ không có lợi cho tinh thần, tốt nhất là nên ngủ một giấc," Việt tiên sinh tiếc nuối mỉm cười, lấy một nén hương Điềm Mộng ra, châm lửa, lơ đãng hỏi, "Đúng rồi, ngươi có thể nói cho ta, ngươi đã quên chuyện gì được không?"
Hương Điềm Mộng không có hại đối với thân thể, chủ yếu là giúp an thần. Tống Thanh Thời cảm thấy hương Điềm Mộng của Việt tiên sinh có tăng thêm một chút phối phương khác, khiến đầu óc của y không được tỉnh táo, có cảm giác rất buồn ngủ, y mơ màng nói ra kết quả mà mình đã phân tích mấy ngày nay, giấu đi chuyện xuyên qua cùng với hệ thống.
Y nói rất nhiều, nói thật lâu, cuối cùng cũng không biết mình đã nói gì.
Trong lúc hoảng hốt, y nghe thấy Việt tiên sinh nói chuyện ở bên tai, âm thanh rất nhẹ, như thể ở trong mộng: "Ngươi có nhiệm vụ mới không?"
Tống Thanh Thời như bị thôi miên mà nói lời thật lòng: "Có."
Hình như phía sau còn hỏi nhiệm vụ gì đó? Nhưng chính y cũng không rõ nhiệm vụ kia là gì, cẩn thận suy nghĩ đáp án thật lâu...
Cuối cùng, y chưa kịp trả lời, đã hoàn toàn mất đi ý thức, rơi vào giấc ngủ sâu.
Việt tiên sinh thấy y ngủ thiếp đi, hắn tháo mặt nạ màu bạc trên mặt xuống, lộ ra gương mặt mỹ lệ. Sau đó chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt ngày đêm thương nhớ, muốn ôm vào trong lòng, nhưng lại sợ làm y bị thương. Hắn không nỡ dùng bất kỳ phương pháp hay dược vật nào có thành phần gây thương tổn thân thể đối với người này, chỉ có thể thử dùng cách đi vào giấc ngủ để thôi miên tìm ra một chút chân tướng.
Tuy rằng Tống Thanh Thời không muốn để lộ chi tiết, nhưng như vậy là đủ rồi...
Đây là đáp án hắn đã đoán trước.
Việt tiên sinh nhẹ nhàng kéo vạt áo của y ra, xem xét thương thế, lại phát hiện dấu hôn quen thuộc vẫn chưa hoàn toàn biến mất ở trên ngực... Khi làm chuyện giường chiếu thân thể của Tống Thanh Thời rất dễ dàng lưu lại dấu vết, hắn sẽ nhịn không được mà cố ý dùng sức khắc cho y thật nhiều ấn ký, qua vài ngày là có thể tiêu trừ.
Hiện giờ, vị trí dấu hôn trên người y đã nhạt hơn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, giống như đúc buổi tối hôm đó trước khi y rời khỏi mình.
Y không làm nhiệm vụ cứu rỗi người khác, không thích người khác.
Y không chịu đựng 3000 năm nhớ nhung dày vò, sau khi biến mất, rất nhanh lại trở về thế giới này...
Một giọt nước dừng trên dấu hôn nhàn nhạt.
Không rõ là vui sướng hay thống khổ.
Hắn đã chờ đợi rất lâu, lâu đến mức không biết nên biểu đạt phần tình cảm sâu đậm này như thế nào.
"Ta hận ngươi." Hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi tưởng niệm đã lâu, nhấm nháp mùi vị ngọt ngào, lặp lại từng chút một, "Ta hận ngươi, ta hận ngươi..."
Hắn ngẩng đầu, trên mặt đã sớm phủ đầy nước mắt.
"Tuy nhiên, ngươi đã trở lại, ta sẽ tha thứ tất cả."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.