---•---
"Vô Hoan, ta thích ngươi."
"Vô Hoan, ta thích ngươi."
"Vô Hoan, ta thích ngươi."
Tống Thanh Thời hận bản thân không thích thơ từ ca phú, cũng không có chuẩn bị lời cầu hôn lãng mạn, tại thời khắc quan trọng muốn thổ lộ tâm ý, y lại giống như một cái máy lặp, nói đi nói lại một câu khô khan vô vị. Nếu đặt ở thế giới cũ với thời đại thông tin bùng nổ, loại người tỏ tình nhàm chán giống như y, dù bị nam thần nữ thần vứt một trăm lần cũng không oan.
Việt Vô Hoan nghe thấy âm thanh mà cả trong mơ cũng không dám nghĩ tới, trước mắt lại xuất hiện đủ loại cảnh tượng hạnh phúc trong Huyễn Cổ.
Thiếu niên từng đứng dưới đầy trời mưa hoa, nhìn hắn luyện kiếm, nói qua câu này.
Thiếu niên từng ở phòng bếp trong hậu viện, cùng hắn nấu cơm, nói qua câu này.
Thiếu niên từng ở bí cảnh ma quật, cùng hắn mạo hiểm, nói qua câu này.
Thiếu niên từng nằm dưới thân hắn, lặp đi lặp lại câu này.
Trong ánh mắt thanh triệt, đều chứa đầy bóng dáng của hắn.
Chỉ có hắn...
Rốt cuộc thiếu niên trước mắt là ai? Là thiếu niên sống một mình luyện thuốc trong núi sâu? Hay là Dược Vương Tiên Tôn của Dược Vương Cốc?
Bọn họ đều là Tống Thanh Thời, là người hắn thích...
Cuối cùng cũng không thể phân rõ hư ảo và hiện thực, nhiều lần chuyển động trong đầu, Khóa Tình dần dần thả lỏng, không muốn khống chế mùi vị ngọt ngào này, hắn thật muốn chết chìm tại thời khắc này, vĩnh viễn giữ lại cảm giác tốt đẹp.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-cuc-cua-viec-cuu-nham-vai-ac/975836/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.