---•---
Trí nhớ quá tốt, cũng không phải là chuyện đáng mừng...
Ý nghĩa của việc này chính là, hắn có thể rõ ràng nhớ kỹ mỗi một lần thương tổn, mỗi một đoạn ác mộng, dùng để lặp đi lặp lại tra tấn chính mình.
Ban đêm, hương An Hồn không thể đè nén được nội tâm thống khổ, ở trong mộng hắn lại trở về Kim Phượng sơn trang, rơi vào lồng chim hoàng kim.
Hợp Hoan Ấn trên lưng như đang nóng lên, thân thể không có cách nào nhúc nhích, cưỡng ép hắn ngồi dưới đất, nhìn những thiếu niên đó tiếp khách, trình diễn từng màn hài kịch hoang đường.
Cái thế giới bẩn thỉu bất kham này, ngay cả không khí cũng dơ đến nỗi không có cách nào hô hấp...
Dục vọng lại bị cưỡng ép khơi mào, tùy ý đùa bỡn.
Thật dơ, thật ghê tởm.
Việt Vô Hoan tuyệt vọng cuộn tròn thân thể, muốn trốn tránh những cánh tay vươn qua đây, muốn cắt xuống mỗi một tấc da thịt bị chạm vào. Cả người hắn đều là dơ bẩn, chật vật bất kham, hắn không có cách nào hô hấp, một lần lại một lần chết đi, mỗi lần tỉnh lại, vẫn ở trong chiếc lồng son, ác mộng vẫn cứ lặp lại, cho đến khi mất đi thần trí, từ bỏ giãy giụa, mặc cho thân thể bị phá huỷ hoàn toàn.
Bỗng nhiên, ngọn lửa hồng liên thiêu hủy nhà giam, hương thuốc thanh triệt tách hơi thở bẩn thỉu ra.
Hắn nhận ra âm thanh phóng đãng đã biến mất không còn, cẩn thận mở mắt, trước mắt xuất hiện một thiếu niên mặc tuyết y.
Trên người thiếu niên không có hương vị dơ bẩn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-cuc-cua-viec-cuu-nham-vai-ac/975775/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.