Phải trải qua gian khổ mới biết đâu là chân tình. Có những điều diễn ra không thể chỉ dựa vào bề ngoài mà phán đoán. Bởi vì, trên thế giới này có rất nhiều loại người, có khi bề ngoài tỏ ra là hào hiệp, nhưng thực chất bên trong lại là sự rác rưởi khiến cho người ta chán ghét. Trong tình yêu, cũng không thể chỉ dựa vào bề cấu tọ bên ngoài. Tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Điều đáng quý nhất chính là nội tâm của con người.
Vì yêu mà vùi mình trong sự chia cách. Vì yêu mà chấp nhận cắt đứt một đoạn tương tư. Vì yêu mà hết thảy đều là chấp niệm khó giải. Trong một giây phút nào đó, có ai đã từng vì tình cảm chân thành của người mà làm cho cảm động? Trong một giây phút nào đó, có ai đã từng nghĩ tới tương lai không có cố nhân? Trong một giây phút nào đó, có ai cảm thấy đau lòng?
Yêu một người không hề có cảm giác thành tựu, chỉ là sự thỏa mãn được tồn đọng trong trái tim. Người vì ta làm nhiều chuyện như vậy. Người vì ta mà hi sinh hết thảy. Người vì ta mà loạn lạc trong lòng. Vậy mà, ta vô tâm trách cứ người, ta tàn nhẫn làm tổn thương người, người có hận ta hay không? Người, cuối cùng còn có thể yêu ta?