“Lúc ấy tôi không biết chân tướng, nên mới trách cô không giữ ông ấy lại. Sau này công ty ông ấy đến giải thích, nhưng có quá nhiều chuyện, tôi quên mất phải nói rõ với cô.” Cô gái nói: “Xin lỗi.”
Khương Lâm Tình im lặng.
Cô gái gấp gáp: “Tôi thật lòng nhận lỗi, xin lỗi cô.”
Lúc này Khương Lâm Tình mới đáp: “Ừm.”
Cô gái hỏi: “Cô tha thứ cho tôi rồi?”
“Cô đừng liên lạc với tôi nữa.” Khương Lâm Tình cúp máy, cô cúi thấp đầu.
Tài liệu triển lãm tình cờ dừng ở một trang, hai từ “tình cha” bị cô dùng bút khoanh tròn mấy vòng.
Ngoại trừ bố, cô và cô gái này không có bất kì quan hệ nào. Cô không biết vì sao cô gái lại đến xin tha thứ. Lời xin lỗi bất thình lình này không có bao nhiêu thành ý thật lòng.
Nhưng ông trời cho cô cơ hội.
Cô hận bố, đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy. Nhưng mà, vào buổi tối biết được ông ấy đã qua đời ngoài ý muốn, cô trốn ở trong phòng rơi nước mắt vì ông ấy.
Cô không thể không thừa nhận rằng bản thân đã hại chết bố. Thay vì nói dư luận Internet đánh bại cô, không bằng nói là cô tự phán tội chính mình.
Giờ phút này, khúc mắc của cô rốt cuộc cũng được gỡ bỏ.
Cô đột nhiên có linh cảm về triển lãm đồ chơi, cô muốn xây dựng một giấc mơ, một ngôi nhà hạnh phúc như cô từng có hồi nhỏ, có bố, có mẹ, cô vẫn là cô bé ngày ngày nhoẻn miệng cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-thuy-tinh/3514734/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.