Khương Lâm Tình là bệnh nhân nên uống thuốc xong, cô không quan tâm Trì Cách thu dọn thế nào mà leo lên giường ngủ, vừa làm một giấc đã đến sáng ngày hôm sau.
Cô thò đầu ra khỏi rèm cửa thăm dò.
Lúc này Trì Cách đã thay một bộ pijama mặc ở nhà, nằm trên sofa giường ngủ rất ngon, rất say.
Anh đã dọn được cái gì rồi nhỉ? Cô không thấy những thứ đã được dọn ra.
Nồi cháo lớn của Trì Cách kia, Khương Lâm Tình đã ăn được hai lần rồi mà giờ vẫn còn dư lại, cô lấy cháo đó làm bữa sáng rồi ăn hết.
Lúc trước cô lười, dùng hết nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rồi cũng không bổ sung lại. Với tình hình thu dọn này của Trì Cách chỉ sợ phải ở lại đây ăn cơm trưa.
Thế nên Khương Lâm Tình lập tức quyết định đi siêu thị mua thức ăn. Cô cố nén cơn ho lại đến khi đóng cửa mới bắt đầu ho ra tiếng.
*
Lúc đến một giao lộ, cô thấy trước mặt xuất hiện một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia vừa đi vừa xách một cái túi nilon, đột nhiên cái túi nilon kia lại bị rách một lỗ, một quả táo từ bên trong lăn ra ngoài. Cô ấy lập tức vội vội vàng vàng dùng một tay bịt cái lỗ kia lại.
Trái táo lăn đến bên chân Khương Lâm Tình. Cô nhặt lên rồi đưa trái táo kia tới.
“Cảm ơn.” Người phụ nữ nhận táo, lại có chút sửng sốt.
Lúc Khương Lâm Tình thấy rõ mặt người kia cũng rất kinh ngạc: “Bác sĩ Âu Dương.”
Người này là bác sĩ tâm lý của Khương Lâm Tình, hai người đã không gặp nhau rất lâu rồi. Theo lý thuyết, bác sĩ tiếp nhận chữa trị cho nhiều bệnh nhân như vậy, không phải ai cũng có thể nhớ. Nhưng vừa hay bác sĩ Âu Dương đang chuẩn bị một bài luận văn về chủ đề “Dư luận mạng”, cô ấy đang nghiên cứu những trường hợp cũ liên quan đến vấn đề này và Khương Lâm Tình chính là một trong số đó.
Khương Lâm Tình lấy một cái túi mua hàng từ trong túi xách của mình ra: “Cho bác sĩ Âu Dương này.”
“Cảm ơn.” Bác sĩ Âu Dương thấy thân hình Khương Lâm Tình gầy gò, sắc mặt kém giống hệt như lúc trước, bèn hỏi: “Cô hiện tại thế nào rồi? Đã bước ra khỏi bóng đen của Internet chưa?”
“Tôi đã nghe lời cô.” Khương Lâm Tình cười cười: “Tôi đã gỡ cài đặt Weibo, rời xa tranh chấp.”
Bác sĩ Âu Dương hỏi: “Quan niệm về sinh mạng của cô có gì thay đổi không?”
“Có lúc có, có lúc không.” Khương Lâm Tình dừng lại: “Bác sĩ Âu Dương, có vài lời phải lấy số khám bệnh mới có thể nói, thật ngại quá.”
Bác sĩ Âu Dương cười: “Chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau ở đây, nói chuyện vài câu cũng không thành vấn đề.”
“Tôi đã gặp được một người. Người mà chỉ cần ở bên cạnh anh ấy, tôi sẽ lập tức cảm thấy vui vẻ.” Cô hiểu sự chăm sóc của Trì Cách có ý gì. Đó có lẽ chỉ là một trong những gia quy của nhà họ Trì, phải có lòng thương xót cho người già, người yếu ớt bệnh tật. Nhưng trong lúc cô bị bệnh, yếu ớt mờ mịt đến nỗi còn gặp cả tử thần, chính anh là người đã cứng rắn kéo cô về, thậm chí còn làm cho cô thấy được hy vọng.
Bác sĩ Âu Dương: “Là tình yêu sao?”
Khương Lâm Tình gật đầu.
“Cô khát vọng nhận được yêu thương, nhưng bởi vì bố mẹ lần lượt qua đời nên mới rơi vào bế tắc.” Bác sĩ Âu Dương ôm quả táo, nói tiếp: “Mà sự ràng buộc của tình yêu là một sức mạnh tinh thần kỳ diệu mà không một phương pháp trị liệu nào có thể đạt được.”
Khương Lâm Tình: “Cảm ơn bác sĩ Âu Dương.” Cô muốn nói bệnh của mình cũng tương tự bệnh của mẹ, nhưng lại nghĩ ở đây không phải bệnh viện, cô cứ lôi kéo bác sĩ xem bệnh như vậy cũng không hay lắm.
Bác sĩ Âu Dương: “Tôi đi trước. Cảm ơn cô, nếu không tôi cũng không biết đựng táo bằng cái gì nữa.”
Lúc này hai người cũng tách nhau ra.
*
Khương Lâm Tình đi đến quầy trái cây của siêu thị.
Cô cũng muốn mua táo.
Một cặp mẹ con đang dắt tay nhau đi ngang qua Khương Lâm Tình.
Cô bé trông có vẻ khoảng sáu tuổi, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn một người đàn ông đi ngang qua, hỏi: “Mẹ ơi, tại sao bố không về ạ?”
Người được gọi là mẹ cúi đầu xuống: “Bố có nhà khác, sau này sẽ không về nữa.”
Cô bé: “Sau này sẽ không về nữa sao?”
“Đúng vậy, mẹ yêu con.” Người mẹ nắm thật tay cô bé.
Khương Lâm Tình không cố ý nghe lén. Chỉ là trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, giọng nói cứ vang lên lanh lảnh như vậy, cô muốn không nghe cũng khó.
Có lẽ bây giờ cô bé vẫn chưa hiểu bố có nhà khác nghĩa là gì, nhưng lớn lên tự nhiên sẽ hiểu.
Khương Lâm Tình chỉ thương thay sau này đứa nhỏ kia sẽ không còn nhận được tình thương của người bố nữa.
*
Khương Lâm Tình mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đầy cả hai túi lớn.
Về nhà mở cửa, việc đầu tiên cô làm là nhìn về phía cái sofa giường.
Trì Cách vẫn ở đó.
Thật giống như anh đến để ngủ chứ không phải thu dọn hành lý.
Thẳng đến gần trưa Trì Cách mới rời giường.
Chất lượng giấc ngủ đêm qua vô cùng cao, anh còn mơ thấy một giấc mộng đẹp, nhưng khi thức dậy lại quên mất giấc mộng đó như thế nào.
Khương Lâm Tình đang ngồi bên cạnh sofa giường. Cô điều chỉnh âm lượng tivi ở mức rất nhỏ, nhỏ đến nỗi hệt như đang xem kịch câm. Nhưng thứ đang được phát trên tivi thế mà lại là một chương trình giải trí về âm nhạc.
“Ừ.” Trì Cách khẽ đỡ cái cổ của mình: “Bữa trưa thì sao?”
Quả nhiên anh muốn ăn bữa trưa ở đây: “Tôi mua rau.” Cô ho khan mấy tiếng: “Chờ một lát đi. Mà anh muốn ăn gì?”
Trì Cách: “Gì cũng được, có gì ăn nấy.”
Đánh răng xong, anh nhìn mình trong gương, ngón tay chạm vào đám râu mới mọc dưới cằm, thấy có chút cộm tay bèn cầm dao cạo râu lên.
Mọi thứ trôi chảy cứ như anh vẫn luôn ở nơi này, chưa từng rời khỏi đây giữa chừng.
Toàn bộ vật dụng của anh vẫn nằm nguyên ở chỗ cũ. Bất cứ người nào bước vào đây đều có thể nhận ra rằng… có một người đàn ông sống ở đây.
Chỉ có một người duy nhất, bởi vì trừ anh, không có dấu vết của người đàn ông khác.
Anh đi ra ngoài, thấy Khương Lâm Tình đang cầm cốc đong gạo.
Giọng cô có chút khàn: “Lượng cơm của anh vẫn như trước kia sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trì Cách gật đầu: “Vẫn vậy.”
“Ừm.” Cô đang định trở lại bếp. Nhìn từ bên hông, dáng người cô mỏng manh hệt như người giấy vậy.
Trì Cách: “Cô phải ăn nhiều một chút, gầy trơ cả xương thì không còn là người đẹp nữa đâu.”
“Tôi vốn cũng không phải người đẹp.” Khương Lâm Tình nói: “Đúng rồi, bữa trưa không xong nhanh như vậy đâu, anh có muốn ăn chút thứ gì khác trước không? Coi như lót dạ.”
Trì Cách: “Không cần, tôi hút một điếu thuốc là được.”
Tầng mây trên trời tích tụ càng ngày càng dày, sau đó được tô lên một màu xám xịt.
Trì Cách nhìn mây đen bay tới, bật lửa. Anh ngủ đủ rồi, lần trước hút thuốc còn cảm thấy phiền não, lần này nicotin vọt thẳng lên não lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Khói trắng vấn vít trước mặt anh.
Cô lấy quần áo đang phơi vào, nhất thời trượt tay làm rơi đồ lót. Một giây trước khi món đồ kia chạm đất, cô đã kịp thời nắm được dây áo.
Trì Cách nhìn cúp ngực của áo lót: “Sao cô không đổi cái mới đi?”
Khương Lâm Tình: “Cái gì?”
“Cái này còn có thể mặc à?” Anh nhìn vào chỗ trước ngực cô một cái: “Hiện tại cô nhỏ hơn một size rồi.”
Cô dùng tay che ngực, kêu lên: “Ăn nói bậy bạ, nào có nhỏ hơn nhiều như vậy!”
Trì Cách: “Cô gầy một vòng lớn, chỗ đó đương nhiên sẽ nhỏ xuống theo.”
“Tôi đây là đang mặc áo lá học sinh, học sinh đấy.” Không cho anh cơ hội tiếp tục nói chuyện, cô lập tức vào nhà.
Anh nhếch khóe môi, ngậm điếu thuốc, đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Một đêm điên long đảo phượng bốn lần, học sinh.”
Khương Lâm Tình trốn vào phòng, khép rèm cửa lại, mở đèn. Cô nhìn vào gương nhìn trái nhìn phải, hai tay ướm ướm vòng một của mình. Cô biết cô gầy, nhưng… không đến nỗi nhỏ đi một size chứ?
Cô bóp bóp hai cái.
Vẫn ổn, còn mấy lạng thịt.
Nhưng lại không đầy đặn như khoảng thời gian Trì Cách còn gặm.
Mà ai biết lúc đó có phải bị anh gặm nên sưng lên không chứ?
Trì Cách cũng gầy, góc cạnh càng hiện ra rõ ràng hơn, có lẽ anh đã không mặc vừa sáu bộ âu phục treo trong tủ quần áo của cô nữa rồi, nhưng dù sao sắc mặt anh cũng không có vẻ bệnh tật như cô.
Hút hết một điếu thuốc ngoài ban công, Trì Cách nhìn cơn mưa bắt đầu rơi. Những hạt mưa lớn chừng hạt đậu, rơi lộp bộp trên đất. Mưa được mấy phút thì trời sáng trở lại.
Anh đi tới: “Tôi đi nấu cơm.”
Khương Lâm Tình bước từ phòng ra: “Anh biết nấu cơm à?”
“Hầm chút canh, xào chút rau thì vẫn biết.” Trì Cách đứng bên ngoài phòng bếp: “Hơn nữa cô còn đang bệnh, nấu ăn phải đụng đến dầu đến khói, tôi sợ cô ho luôn phổi ra ngoài.”
Khương Lâm Tình vừa nghe đến chữ “phổi”, mặt lập tức biến sắc. Cô vội vàng xoay đầu, mượn cửa tủ lạnh để che đi gương mặt trắng bệch của mình.
Anh chỉ vừa nhắc đến một chút, cô đã cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô đóng cửa tủ lạnh, che miệng và ho mạnh vào tường.
Trì Cách: “Cô nghỉ ngơi đi.”
Khương Lâm Tình: “Ừ.” Chút hy vọng mà vừa nãy cô nói với bác sĩ Âu Dương dường như lại tan biến rồi, vừa đụng chạm vài cái đã vỡ nát.
Vẻ mặt cô suy sụp, cũng không nhắc đến chuyện đó nữa.
Thẳng đến khi Trì Cách bứng thức ăn lên: “Vẻ mặt này của cô là sợ tôi bỏ độc vào thức ăn à?”
Cô oán trách liếc anh một cái. Nếu anh không nói câu kia, tâm trạng cô cũng không đến nỗi ủ rũ như vậy. Cô giận dỗi: “Hay là anh cứ độc chết tôi cho rồi.” Chết trong tay anh thì đúng là không còn gì tiếc nuối nữa.
“Nếu tôi bỏ độc vào thức ăn thì không chỉ cô bị độc chết đâu, mà tôi cũng sẽ chết.” Trì Cách nói: “Nơi này sẽ được xem như hiện trường xảy ra vụ án, xung quanh không có dấu vết ẩu đả, chỉ là một bữa cơm hòa hợp. Vậy nên kết luận vụ án này không phải là mưu sát mà là tự tử vì tình.”
Trái tim Khương Lâm Tình lại thót lên một cái: “Được rồi, anh ngậm miệng lại đi.” Anh thường xuyên nói ra những lời chọc đúng vào đáy lòng cô, khiến cô nghe mà kinh hồn bạt vía.
Trì Cách: “Không phải cô không muốn sống nữa à?”
Cô ngẩng đầu lên.
Trì Cách: “Cô bị bệnh mà cũng chẳng ai tới thăm.”
Khương Lâm Tình: “Hướng Bội đi tham gia thi đấu rồi, cậu ấy phải luyện tập, rồi tranh giải, đi tới đi lui mất thời gian nên ở lại tổ chương trình luôn.”
Trì Cách cười cười: “Tôi nói tới đàn ông kìa. Trừ tôi ra, không có tên đàn ông nào khác tới thăm cô.”
Khương Lâm Tình: “Sao lại không có? Có người từng đến rồi.”
“Phải vậy không?” Trì Cách cười: “Hôm nay là cuối tuần, nếu tên đó đã gặp cô thì phải biết cô bệnh thê thảm đến cỡ nào. Vậy mà tên đó cũng không tới sao?”
“Anh quản cả chuyện tôi bệnh có thảm hay không nữa à?” Khương Lâm Tình chuyển chủ đề: “Đúng rồi, không phải anh đến đây để dọn đồ sao? Vậy mà chỉ lo ngủ, chẳng thu dọn gì hết. Kem đánh răng, bàn chải đánh răng của anh còn để chung một chỗ với tôi kia kìa.”
“Ừ, không ngờ lâu như vậy mà cô vẫn đặt đồ của tôi ở đấy.” Trì Cách tựa hồ có ý gì đó.
“Tôi cũng muốn dọn đi, nhưng đó là đồ của anh, tôi chỉ có thể để anh dọn dẹp thôi.”
Trì Cách bày hai tay ra: “Tôi lười từ nhỏ, lại ghét việc nhà, mà khắp căn nhà này đều là đồ của tôi. Vừa nhìn một cái là tôi đã thấy đau đầu, không biết bắt đầu dọn từ đâu nữa.”
“Tôi nói cho anh biết, tôi là người bệnh, tôi lười làm, cũng sẽ không giúp anh thu dọn hết mọi thứ giống như lần trước nữa đâu.”
“Biết rồi, tôi sẽ không phiền cô, tôi sẽ tự mình làm hết. Nhưng cô biết không, tôi sống sung sướng quen rồi, hoàn toàn không biết làm mấy chuyện này.” Trì Cách lại lắc lư hai bàn tay thon dài của mình: “Hôm qua tôi lượn một vòng quanh chỗ này rồi, cảm thấy mất ba ngày ba đêm cũng chưa dọn xong nổi.”
Khương Lâm Tình giơ ba ngón tay lên: “Chắc anh không muốn ở đây ba ngày ba đêm đâu nhỉ?”
“Cô không nghe rõ lời tôi nói. Tôi nói là ba ngày ba đêm cũng chưa dọn xong, ý là không chỉ ba ngày ba đêm.”
“Đây là địa bàn của tôi.”
“Tôi sẽ thanh toán tiền mướn phòng, tiền điện nước tiền gas cho cô đúng hạn. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không để cô chịu thiệt. Dọn xong một vali rồi tôi sẽ chuyển cái vali đó đi trước. Cái thứ hai từ từ dọn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Lâm Tình dùng đũa khều mấy hạt cơm, nghe có vẻ như chuyện dọn đồ của anh không xong được.
Anh chuyển một cái đĩa đến trước mặt cô: “Cô bị bệnh, ăn cải thảo nhiều chút. Bản Thảo Cương Mục* nói rằng cải thảo có công dụng giải nóng trừ ho.”
*Một quyển sách về dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển.
Đây chỉ là một đĩa cải thảo xào bình thường, độ lửa khi xào còn kém hơn cô canh. Nhưng anh nêm nếm rất được, mặn nhạt vừa đủ.
Khương Lâm Tình ăn hết cải thảo, cảm thấy rất bắt cơm.
Lời của Trì Cách rất đúng, đồ quá nhiều, anh nhất thời dọn không xong. Mà cô bệnh tật thế này cũng không có sức đuổi anh đi. Anh là thái tử nhà giàu sang, chắc không đến nỗi đến trộm đồ ở cái nhà này của cô.
Hơn nữa, trong lúc bị bệnh, người ta cực kỳ sợ cô đơn. Có một người ở bên trò chuyện, cô cũng cảm thấy có chút an ủi.
Nhưng nếu anh cứ mãi ở đây, cô gái dễ thương kia liệu có so đo không?
Khương Lâm Tình ngồi thẳng người: “Tôi muốn đặt ra ba quy định. Nói trước rồi đấy, anh chỉ tới đây dọn đồ, dọn xong thì phải đi luôn. Trong lúc dọn đồ, giữa chúng ta phải phân biệt rõ ràng.”
“Ừ.” Anh thờ ơ đáp.
“Tôi chỉ là một nhân viên nho nhỏ, nếu như vì anh mà đụng chạm tới nhân vật lớn nào đó thì anh phải chịu trách nhiệm.” . Truyện Đoản Văn
Trì Cách bật cười: “Cô mà có thể đụng tới nhân vật lớn nào chứ?”
“Ví dụ như cái vị bên cạnh anh đấy. Nếu như cô ấy biết anh ở chỗ này thì chắc chắn sẽ không vui.” Đã có lần dạy dỗ trước đó của Chương Thanh Ninh, Khương Lâm Tình không muốn thêm lần nữa. Lúc đối mặt với Chương Thanh Ninh, cô không hề cảm thấy chột dạ, bởi vì cô và Dương Phi Tiệp trong sạch. Nhưng nếu như là một người nào đó của Trì Cách đến hạch tội thì cô sẽ rất khó chịu.
Anh lại nói: “Cô ta sẽ không tới.”
Khương Lâm Tình kinh ngạc: “Tại sao?”
Anh giương mắt: “Cô ta không có tư cách đó.”
Lời này… ý là nói cô gái kia và anh không có quan hệ gì cả? Khương Lâm Tình cảm thấy không thể hỏi tiếp nữa, nếu hỏi nữa sẽ tỏ ra cô vô cùng quan tâm đến quan hệ của anh và những cô gái khác. Cô tổng kết: “Tóm lại thì chính là như vậy.”
Trì Cách: “Như vậy là thế nào?”
Khương Lâm Tình: “Anh và tôi nước sông không phạm nước giếng.”
“Yên tâm dưỡng bệnh đi, đừng suy nghĩ bậy bạ.” Trì Cách nói: “Nếu còn gầy xuống nữa thì ngay cả áo lá học sinh cô cũng không mặc được.”
Trước kia, miệng lưỡi của cô cải không lại anh. Bây giờ cổ họng đau, lại tiếp tục bại trận.
“Hừ hừ.” Cô dùng hai tiếng trút giận mà thường ngày hay dùng.
*
Dưới sự giám sát của Trì Cách, Khương Lâm Tình ăn đủ một ngày ba bữa, uống thuốc đúng giờ.
Buổi tối, cô bị anh đuổi đi ngủ rất sớm.
Trì Cách: “Ngủ sớm mới nhanh khỏi bệnh được.”
“Được rồi.” Khương Lâm Tình về phòng kéo rèm cửa lại, sau đó lại đột nhiên mở ra, hỏi: “Anh vẫn còn chơi mấy trò kia hả?”
“Cô yên tâm, cái yếm đó là đồ của cô, tôi sẽ không gom vào vali của tôi đâu.”
“Không phải nói tới chuyện đó. Ý tôi là, tôi và anh đã không còn là loại quan hệ đó nữa, anh sẽ không xông vào đây lúc nửa đêm chứ?”
“Cô tự ngắm mình trong gương đi. Cái mặt đó của cô trắng bệnh giống như nữ quỷ vậy, còn vóc dáng kia của cô thì gầy nhom giống hệt như đậu que.” Trì Cách không khách sáo nói: “Cái yếm kia cần phải mặc lên một thân thể căng tràn như mật đào thì mới toát lên sự uyển chuyển.”
Thân thể cô ẩn sau lớp rèm cửa, chỉ lộ ra mỗi gương mặt. Lúc này gò má cô đỏ ửng lên, là tức đến đỏ mặt.
Cô không nói chuyện với anh nữa, lên giường, kéo chăn lên. Cô coi cái chăn là Trì Cách, đạp liền mất phát.
Vốn tưởng rằng bực bội như thế nhất định ngủ không được, nhưng cô lại cong khóe môi, tiến vào mộng đẹp.
*
Hôm sau là một ngày nắng, lại là chủ nhật, người đang nằm trên sofa giường – Trì Cách nhất định phải ngủ nướng một giấc.
Nhưng vừa sáng anh đã nghe thấy có người ở trước mặt gọi: “Dậy đi, dậy đi.”
Giọng nói kia không phải loại yếu ớt, thoi thóp. Anh nhấc mí mắt lên.
Khương Lâm Tình mặt một cái quần lửng họa tiết hoa nhí trên nền xanh dương, cánh hoa có đỏ có trắng, còn có cành lá màu xám đen. Chẳng trách cô mua quần áo ở nhà như người già cho anh, bởi vì chính cô cũng mặc kiểu như vậy.
Chỉ một giây sau, Trì Cách lại nhắm mắt.
Khương Lâm Tình vẫn đứng đó nói: “Cổ họng tôi tốt hơn nhiều rồi.”
“Ừ.”
“Ho cùng không dồn dập nữa.”
“Ừ.” Anh không biết mình có nghe không nữa.
Khương Lâm Tình: “Dậy đi, dậy đi. Anh mà còn ngủ nữa là không kịp giờ ăn sáng đâu.”
“Ừ.” Anh mờ hồ.
“Đúng rồi, tôi phát hiện tôi trở nên rất có sức sống, sinh lực tràn trề.”
“Là chuyện tốt.”
“Thuốc gì thần kỳ vậy?”
Trì Cách xoay người nằm ngang: “Thuốc cảm.”
Khương Lâm Tình kéo chăn, vứt xuống bên hông anh: “Tôi cũng mua thuốc cảm uống, nhưng càng uống bệnh lại càng nặng.”
Anh mở tung chăn ra, thế nào cũng phải khoe tài năng hiếm có này của mình: “Tôi nói có bệnh trị bệnh tức là bảo cô đi tìm bác sĩ khám, không phải để cô tự mình lừa mình.”
“Ồ.” Nhưng bệnh của mẹ sẽ không chuyển biến tốt vì uống thuốc cảm.
Cô nhìn người đàn ông lại chìm vào giấc ngủ kia.
Bệnh tình chuyển biến tốt là một điều khiến cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Cô đột nhiên nghĩ, hay mình đánh cược một lần đi, lấy chính mạng mình ra cược, lỡ như bệnh của cô có thể trị thì sao? Nếu như không thể chữa, vậy thì cố gắng hết sức kéo dài cái mạng này, có thể nắm bắt được thật nhiều vui vẻ thì cũng tốt.
Khương Lâm Tình lên mạng tra cứu.
Bác sĩ chủ nhiệm giàu kinh nghiệm thì không bốc số công khai. Còn số của Phó chủ nhiệm thì đã xếp tới tuần kia rồi.
Sau khi nhận được thông báo lấy số thành công, cô nở một nụ cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]