Rốt cuộc cũng đến ngày khai mạc triển lãm.
Đây là triển lãm nghệ thuật đầu tiên của bộ phận kế hoạch triển lãm, mọi người trong bộ phận đều tới. Đồng thời cũng mời cả Bành Dần.
Lúc trước khi Khương Lâm Tình đến tiệm cà phê thường cảm thấy nơi này lạnh lẽo yên tĩnh. Hôm nay có nhiều người đến khiến không gian chợt trở nên nhỏ đi.
Trì Cách không ở đây.
Nữ phục vụ và một nam phục vụ khác phụ trách quản lý quán cà phê.
Lần triển lãm này tương đối mạo hiểm. “Hữu quang” không giống với với hoa viên làm triển lãm điêu khắc, triển lãm thời trang. Khách đến đây lúc trước là vì cà phê hoặc là chụp ảnh.
Đồng nghiệp ở mảng truyền thông không ngừng quảng cáo đề cử trên các trang mạng xã hội.
Lưu Thiến lặng lẽ hỏi: “Tiêu chuẩn thông qua của triển lãm lần này là gì? Nghệ thuật là một nghề nghiệp mơ hồ.”
Thành thật mà nói thì bộ phận không có mấy lòng tin với lượng tiêu thụ của nước hoa.
Trương Nghệ Lam an ủi đồng nghiệp: “Tiêu chuẩn thông qua tương đối thấp, vui là được.”
Tiêu chuẩn này càng mơ hồ.
Khương Lâm Tình chỉ xem như học hỏi kinh nghiệm.
Triển lãm và tiệm cà phê đều đóng cửa lúc bảy giờ tối.
Náo nhiệt của ngày đầu tiên kết thúc, mọi người lần lượt về nhà, chỉ có Khương Lâm Tình vẫn ở lại.
Đến khi hai người phục vụ tan làm, cô vẫn chưa đi. Cô nói có chìa khoá, ở lại sẽ khoá cửa sau.
Cô tắt đèn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-thuy-tinh/3477629/chuong-17.html