Vừa đến bệnh viện, một đám bác sĩ, hộ sĩ lập tức chạy tới tìm Tả Kí Minh, cậu đành áy náy cười với Tống Thanh Nghiên, tỏ vẻ bản thân sắp bắt đầu bận rộn rồi.
Tống Thanh Nghiên hiểu ý nên rẽ hướng đến phòng bệnh của mẹ anh. Mẹ Tống hôm nay đặc biệt an tĩnh, không hề tức giận vô cớ nữa.
Việc điều trị các bệnh thần kinh ở bệnh viện số ba tương đối tốt, nếu không phải do căn bệnh ung thư phổi giai đoạn giữa thì cũng sẽ không chuyển tới bệnh viện ở Hoàng Thành, càng sẽ không gặp được Tả Kí Minh.
Nhắc đến Tả Kí Minh, anh lại nghĩ tới cái đêm mà bàn tay phải bị phế bỏ kia, chẳng qua khác với Tả Kí Minh vẫn luôn ôm lòng áy náy, anh nhờ đêm đó mà hiểu rõ tâm ý của bản thân dành cho Tiểu Minh.
Tống Thanh Nghiên chậm rãi bước lên sân thượng vắng lặng, anh châm một điếu thuốc rồi rít sâu một hơi, nhìn khói thuốc dập dờn phiêu đãng vào hư không, suy nghĩ lại trôi dạt về đêm hôm đó.
Tả Kí Minh gắt gao ôm anh, vùi đầu vào lòng ngực anh, người vừa rồi dù có đối mặt với đám côn đồ hung tợn vẫn cố chấp không chịu cúi đầu mà giờ đây lại đang khóc nức nở, vừa khóc vừa tự đánh vào đầu mình.
Sau đó lại nhào vào lòng anh như một chú mèo con bị tổn thương.
Tống Thanh Nghiên cố nén cảm giác đau nhứt truyền đến từ tay phải, nhẹ nhàng trấn an Tả Kí Minh đang vùi trong lòng ngực mình.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-tao-duong/2790197/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.