Ăn bánh kem xong, hai người liền nắm tay nhau đi dạo trên con phố từng quen nhưng giờ có chút xa lạ này.
"Nơi này giờ có nhiều cửa hàng thật, em nhớ trước kia chỗ này chỉ có một khu nhà trò chơi, không nghĩ đến hiện tại nó lại trở thành cửa hàng văn phòng phẩm." Tả Kí Minh lạ lẫm nhìn đường phố dần thay đổi, cậu vừa nhìn vừa nhớ lại bộ dáng của nó khi xưa.
Tống Thanh Nghiên cũng nhớ lại khoảng thời gian ngây ngô năm đó: " Lúc ấy, anh luôn tìm thấy em ở khu nhà trò chơi."
Khi đó, Tả Kí Minh rất nghịch ngợm hay gây sự lại ham chơi, tan học liền hướng tới khu nhà trò chơi mà chạy, nhưng tiền tiêu vặt của cậu không nhiều, mỗi lần đến chỉ có thể đứng bên cạnh xem người ta chơi.
" Anh muốn dắt em về nhà, em lại không chịu, một hai đòi ở lại khu nhà trò chơi, không còn cách nào, anh chỉ đành lấy kẹo táo ra dỗ em, em mới chịu theo anh về. Có phải lúc đó vì muốn ăn kẹo nên Tiểu Minh mới lừa anh đúng không?"
Tả Kí Minh ngượng ngùng cười cười: "Hì hì, việc lừa kẹo anh nói là đúng nhưng mà nguyên nhân thật sự rất bất đắc dĩ, Mỗi lần về nhà bà nội vừa thấy em là mắng, em từ đống rác bò ra hay sao, cả người nhìn thật bẩn thỉu. Nghe vậy em liền không muốn về nhà, có thể ở ngoài bao lâu thì ở bấy lâu. Thời điểm anh tới đón, em vừa thấy vui sướng lại khổ sở, em muốn đi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-tao-duong/2790178/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.