Chương trước
Chương sau
Lâm Tư Hàm nhắm mắt chui vào trong chăn, “Em muốn tiếp tục.”
Cô không có chí hướng gì to lớn, lên đại học học chuyên ngành gì cũng là chọn tùy tiện, tiến vào giới giải trí cũng là nhất thời nóng đầu lên muốn cho Thẩm Diệc Bạch thấy, chính là một đường đến bây giờ, cô đã thay đổi tư tưởng ấu trĩ đó, bây giờ cô muốn đứng trên sân khấu khiêu chiến với nhiều nhân vật có ý nghĩa hơn.
Chờ ngày nào đó cô không diễn nữa về nghỉ, khi ở trong sân phơi nắng kể chuyện cho con cháu, có thể uống chén trà xanh Thẩm Diệc Bạch pha mà nói cái kia cái kia là bà nội hồi trẻ diễn đó….
Khi đó, bên người có Thẩm Diệc Bạch, phía dưới là cháu chắt đầy nhà.
“Được.” Thẩm Diệc Bạch theo cô, “Ngủ tiếp một lát nữa, nhé?”
“Em gọi điện thoại cho Chu Nhiên.” Lâm Tư Hàm mở danh bạ điện thoại, tìm số điện thoại của Chu Nhiên, đi ra ngoài.
Chu Nhiên nhanh chóng nhận điện thoại.
“Đợi chút, tôi ra ngoài ban công.” Chu Nhiên nhẹ nhàng xốc chăn lên, rón ra rón rén mà đi ra ban công, nói: “Bà xã còn đang ngủ.”
“Hai người ngày hôm qua?” Đầu Lâm Tư Hàm gối lên ngực Thẩm Diệc Bạch, “Sênh Sênh nói cô ấy khó chịu muốn khóc.”
“..” Chu Nhiên còn đang mặc áo ngủ đứng ngoài ban công, hứng gió lạnh, “Tôi mới là người khó chịu muốn khóc đây nè.”
“Cái bụng to như thế, ai dám động vào cô ấy.” Chu Nhiên bây giờ là người địa vị thấp nhất trong nhà, đừng nói đến giáo huấn Hứa Sênh Sênh, một câu nặng lời cũng không được nói. Vừa nói nặng lời, mẹ anh đã bay từ Thủ đô đến dạy dỗ anh.
Lâm Tư Hàm cũng biết nguyên do, cười hai tiếng, “Vậy hai người hôm qua làm gì?”
“Cái gì cũng chưa, một câu nặng lời cũng không có, cô ấy không thể chơi game nên khó chịu muốn khóc.” Chu Nhiên giật giật khóe miệng, “Còn không phải là vừa khéo trước lúc người kia phát ra tin tức. Thế nào? Bây giờ muốn làm sáng tỏ sao?”
“Tạm thời không muốn làm sáng tỏ, còn muốn nhờ cậu phối hợp một chút.”
“Phối hợp?” Hứa Sênh Sênh đột nhiên mở cửa ban công, nhảy ra, “Nên phối hợp diễn với cậu, tớ sẽ làm như không thấy.”
“Đi vào.” Chu Nhiên xách theo Hứa Sênh Sênh đi vào phòng ngủ, đóng cửa ban công lại.
“Chu Nhiên, anh hung dữ với em, anh dám hung dữ với em?” Hứa Sênh Sênh còn chưa tỉnh ngủ, giọng mũi dày đặc, nói chuyện cũng không có lực độ gì.
“…” Chu Nhiên nhắm mắt lại không ngừng nói với chính mình: không thể tức giận, không thể tức giận, không thể tức giận.
“Chu Nhiên?” Lâm Tư Hàm thử thăm dò hô một câu, “Đang nghe sao?”
“Đang nghe, cậu nói đi.” Chu Nhiên dùng ánh mắt bảo Hứa Sênh Sênh ngoan ngoãn nằm xuống.
“Ừm, có thể tung ra tin tức nói muốn lâm thời đổi nữ chính? Tạm thời ấm ức cậu làm tra nam mấy ngày? Cũng ấm ức Hứa Sênh Sênh.”
“Có thể.” Chu Nhiên không nghĩ ngợi nhiều, đáp ứng rất sảng khoái.
Hứa Sênh Sênh bị cánh tay Chu Nhiên đè xuống giường lại lập tức đứng dậy, nói: “Không ấm ức, không ấm ức, cuối cùng có chút chuyện vui rồi.”
“Nằm lại.”
….
Một hồi điện thoại khoảng nửa tiếng, ngắt điện thoại, Lâm Tư Hàm gọi điện cho cha mẹ nói cho họ nghe tình huống thật, mới buông điện thoại.
Ôm eo Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm do dự hồi lâu mới hỏi: “Ông nội làm sao bây giờ?”
Cho đến bây giờ cô cũng vẫn không dám đối mặt với Thẩm Quốc Lập, càng sợ ông mượn chuyện này rút lại những lời mà ông nói trước kia, làm cho những nỗ lực của Thẩm Diệc Bạch đổ sông đổ biển.
Cằm của Thẩm Diệc Bạch để trên đỉnh đầu của Lâm Tư Hàm, “Không có chuyện gì.”
“Thật không có chuyện gì?”
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch hoàn toàn không có ý muốn liên hệ với Thẩm Quốc Lập. Kết hợp với nhân phẩm của Chu Nhiên, mấy trò khôn vặt này của truyền thông, Thẩm Quốc Lập không thể nào không nhìn ra. So với mặt mũi của Thẩm Diệc Bạch, ông càng muốn một Thẩm thị ổn định, càng không thể để chút xúc động ở thời điểm này làm cho Thẩm Diệc Bạch có rủi ro. Lại nói chuyện này không ảnh hưởng đến cổ phiếu Thẩm thị, cổ phiếu Thời Đại mới là trực tiếp bị ảnh hưởng, trong họa có phúc cổ phiếu của Thẩm thị đang có xu thế phát triển lên.
“Bây giờ có thể ngủ được chưa?” Dưới ánh mắt chăm chú có thâm ý khác của Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm tắt suy nghĩ muốn xem bình luận, buông điện thoại.
“Em muốn…” Lâm Tư Hàm còn chưa nói hết câu, bị Thẩm Diệc Bạch ngắt lời: “Nếu như bây giờ em không muốn ngủ, chúng ta làm chút chuyện khác. Em muốn cái gì?”
Nói xong chân dài để giữa hai chân Lâm Tư Hàm ý tứ rõ ràng.
Cảm nhận được độ ấm dần cao hơn, Lâm Tư Hàm cố gắng nuốt mấy chữ xem bình luận đằng sau vào, sửa miệng nói: “Ngủ.”
“Ngủ đi.” Thẩm Diệc Bạch cười như không cười đè cô.
Lâm Tư Hàm vốn dĩ không có gì buồn ngủ, nhắm mắt lại ở trong lồng ngực Thẩm Diệc Bạch lại dần buồn ngủ, mơ mơ màng màng mà ngủ, vừa ngủ là một giấc đến giữa trưa. Khi tỉnh lại, bên người đã không có ai.
Bức màn bị kéo một nửa, bầu trời bên ngoài xám xịt, gió mạnh thổi những nhánh cây trụi lủi.
Thay đồ, Lâm Tư Hàm đi dép lê ở mép giường, mở cửa phòng ngủ nghe được âm thanh của Thẩm Diệc Bạch.
Thẩm Diệc Bạch đang nói chuyện điện thoại, nghe thấy nội dung nói chuyện, Lâm Tư Hàm lại lặng lẽ rụt chân lại, nắm chốt cửa phòng ngủ chỉ để lại một khe hở nho nhỏ, nghe trộm.
“Tổn thất của Thời Đại tôi bù.” Thẩm Diệc Bạch ngồi ở sofa trong phòng khách, một cánh tay đặt lên vách sofa. Vừa rồi Lâm Tư Hàm gọi điện nhờ Chu Nhiên tạm thời không công bố chuyện này, tạm thời không truy xét rõ chuyện này. Chu Nhiên là người chèo lái Thời Đại, đã sớm không phải là một người đơn lẻ, anh ta chính là đại biểu cho toàn bộ Thời Đại, xảy ra chuyện nɠɵạı ŧìиɦ như này, càng sớm làm sáng tỏ càng tốt, tận lực làm tổn thất giảm thiểu đến mức thấp nhất. Kéo dài thêm một ngày, cổ phiếu Thời Đại cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Chu Nhiên cười nhạo một tiếng, “Tôi không thiếu chút tiền ấy. Tôi lại càng muốn xem tên nào là gan lớn dám đâm tôi như vậy.” Châm ngòi ly gián quan hệ giữa anh và Hứa Sênh Sênh, châm ngòi ly gián tình anh em giữa anh và Thẩm Diệc Bạch, bôi đen người phụ nữ của anh em anh.
“Chút tiền ấy coi như cho cô ta mua quan tài.” Chu Nhiên nhẹ nhàng nói.
“Cô ta đang nghi ngờ quyết sách của cậu kìa.” Thẩm Diệc Bạch lướt tin tức của người đã phát tin tức nóng, hai hàng chữ trên weibo đều hiện ra bất mãn với Thời Đại, chỉ trích người lãnh đạo Thời Đại là Chu Nhiên lấy việc công làm việc tư có mắt không tròng.
Chu Nhiên cười lạnh một tiếng, “Cô ta còn hoài nghi mắt thẩm mỹ của cậu kìa.”
Người tung tin xây dựng Lâm Tư Hàm không đáng một đồng, chỉ kém không nói rõ Thẩm Diệc Bạch có mắt như mù coi trọng loại bình hoa có ngực mà không có não.
“Cút.”
“Chó má.”
Hai người đồng thời ngắt điện thoại.
Lâm Tư Hàm đang trốn ở góc tường nghe trộm điện thoại bật cười thành tiếng, hai người này ấu trĩ giống nhau. Đại khái đây chính là tình anh em, cho dù qua bao lâu, cho dù ở nơi nào, trải qua bao nhiêu chuyện, hai người vẫn như hồi thiếu niên còn bên cạnh nhau. Chu Nhiên mở miệng mắng Thẩm Diệc Bạch là cẩu thật thuận miệng, từ ‘Cút’ của Thẩm Diệc Bạch cũng không cần nhiều thời gian suy xét.
Nghe được âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, Lâm Tư Hàm đến trước giường lấy điện thoại.
Monee: Chị dâu, mau khen em!
Monee: Cái người tung tin nóng kia tuy rằng sử dụng Server ẩn đi địa chỉ, nhưng kỳ thật vẫn có thể tìm ra địa chỉ IP thật, sau đó căn cứ vào lời chị nói, đúng là địa chỉ máy tính nhà Đỗ Yên.
Monee: Có thể xác định là cùng một người.
Thỏ Kỉ Hàm: Cảm ơn.
Monee: Cảm ơn thì thôi, mau khen em đi!
Lâm Tư Hàm cong mày nhắn cho Thẩm Miên một hồi 6666666. Khi Thẩm Diệc Bạch tiến vào liền nhìn thấy dưới ánh mặt trời nhu hòa, Lâm Tư Hàm cong mi cười dịu dàng.
“Xác định rồi?”
“Ừm. Bảo Monee hỗ trợ tra xét địa chỉ IP.”
Thẩm Diệc Bạch nghiêng người dựa vào ván cửa, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không, “Còn biết sử dụng phế vật.”
Lợi dụng phế vật? Rất hiển nhiên, cái phế vật này là chỉ em trai của anh là Monee.
Lâm Tư Hàm không nói chuyện, cô không có khả năng phụ họa theo Thẩm Diệc Bạch nói Monee là phế vật, Thẩm Miên là phế vật, vậy cô không phải càng phế hay sao?
Thẩm Diệc Bạch rút tay nhàn nhã từ trong túi ra, ngoắc ngoắc ngón tay với Lâm Tư Hàm, ý bảo cô lại đây.
Hành động so với suy nghĩ còn nhanh hơn, chờ Lâm Tư Hàm suy nghĩ cẩn thận, cô đã mặc áo ngủ đi dép lê lộc cộc chạy đến bên người Thẩm Diệc Bạch rồi. Một tay Thẩm Diệc Bạch ôm eo Lâm Tư Hàm, một tay vuốt ve vành tai của cô, ngữ điệu biếng nhác, “Có biết còn biện pháp mau lẹ hơn không?”
“Biện pháp mau lẹ hơn?” Lâm Tư Hàm đọc mấy chữ này, nghĩ biện pháp khác, suy nghĩ một hồi, không có kết quả.
“Anh nói.”
Thẩm Diệc Bạch cúi đầu nhìn đôi mắt đen nhánh tràn đầy bóng dáng của mình của Lâm Tư Hàm, đuôi mắt tràn đầy quyến rũ.
“Lợi ích thì sao?” Nhà tư bản Thẩm Diệc Bạch không có lúc nào không quên nói điều kiện.
“Khen thưởng anh một bàn đồ ăn tự tay em làm.” Lâm Tư Hàm nhón chân, lắc lắc đầu. Mái tóc mềm theo động tác của cô mà hơi dao động, cọ qua cánh tay của Thẩm Diệc Bạch, hơi ngứa ngứa.
“…” Thẩm Diệc Bạch ho nhẹ, “Giữa trưa anh cho phía dưới em ăn, em ---“
“Em làm sao?” Lâm Tư Hàm ôm eo Thẩm Diệc Bạch, cánh tay siết chặt.
“Em nghỉ ngơi cho tốt.” Ôm eo Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch mở cửa thư phòng, vừa đi vừa hỏi: “Còn nhớ camera không?”
“Camera?” Lâm Tư Hàm sửng sốt vào giây, “Ngoại trừ phòng nghỉ cùng với chỗ quay phim, còn lại không có.”
“Lắp rồi.” Thẩm Diệc Bạch ôm Lâm Tư Hàm ngồi trên ghế trong thư phòng, mở video trong máy tính trên mặt bàn.
“Lắp khi nào vậy?” Lâm Tư Hàm nhớ rõ ràng hai tuần trước ngay cả phòng nghỉ cũng không có camera, sau đó bởi vì trên phim trường xảy ra chuyện bị mất cắp, mà mấy đồ vật trong phòng nghỉ của diễn viên đều rất xa xỉ, vì thế để đề phòng lại xảy ra chuyện mất cắp toàn bộ đoàn phim không thể không lắp camera, nhưng lắp thì cũng chỉ lắp ở phòng nghỉ cùng với hiện trường quay phim, trên đường đi căn bản không có.
Thẩm Diệc Bạch gõ nhẹ laptop, video bắt đầu truyền phát tin. Chuột điều chỉnh tốc độ của video, Thẩm Diệc Bạch nói, “Cùng một ngày nhưng lắp camera ẩn.”
Trong video, bên ngoài phòng nghỉ không có một bóng người đi.
Thẩm Diệc Bạch mau chóng nói, “Tới rồi.”
Chu Nhiên một tay cầm cốc cacao nóng bước vào phòng nghỉ của Lâm Tư Hàm, phía sau cách đó không xa ẩn ẩn một thân ảnh màu hồng đang đi đến, cách xa quá không nhìn rõ mặt. Nhưng Lâm Tư Hàm có thể xác định đó là Đỗ Yên, toàn đoàn làm phim chỉ có một mình cô ta có áo khoác màu hồng đó.
Không tới vài giây, Đường Như ra tới đụng phải Đỗ Yên đang không ngừng tới gần phòng nghỉ. Đỗ Yên nhanh chóng cất điện thoại đi, hai người nói với nhau vài câu, cô ta liền rời đi. Đường Như ở ngoài cửa nhận điện thoại một lúc rồi cũng đi.
Nhìn đến đây, xem thêm chút nữa cũng không có thú vị gì, địa chỉ IP đã không thắng được sự thật, hơn nữa video….
Lâm Tư Hàm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hai tiêu cự mất dần. Biết là Đỗ Yên, nhưng lý do thì sao? Cô ta có lý gì mà phải bôi đen cô?
Trong thư phòng, chỉ có âm thanh của video.
Ngón tay Thẩm Diệc Bạch gõ nhẹ vào mặt bàn, kiên nhẫn chờ đợi Lâm Tư Hàm phản ứng lại.
“Vì sao…” Lâm Tư Hàm gục đầu xuống, không hề nhìn màn hình máy tính, rầu rĩ mở miệng: “Rất kỳ quái.”
“Em và cô ta hẳn là chưa từng xảy ra chuyện gì không thoải mái.” Lâm Tư Hàm chớp chớp mắt, “Không có lý do.”
“Ngoan.” Thẩm Diệc Bạch trấn an, “Lòng người là thứ phức tạp không thể lường trước được nhất.”
Lâm Tư Hàm đứng dậy, ngón trỏ từ bả vai trượt xuống ngực trái của Thẩm Diệc Bạch, “Vậy còn anh thì sao?”
Ở phía trên cơ hoành, ở giữa trung thất, giữa bên trái của ngực, hai lá phổi, lệch về bên trái đó chính là trái tim, từng chút từng chút mà đập không ngừng.
Thẩm Diệc Bạch cầm tay Lâm Tư Hàm, tách bàn tay mềm mại của cô ấn vào ngực, “Cảm nhận được không?”
Câu tiếp theo.
“Vì em mà đập.”
Lâm Tư Hàm ngước mắt, đuôi mắt quyến rũ yểu điệu, nửa yêu nửa giận mà đấm nhẹ Thẩm Diệc Bạch một cái.
“Trước kia giáo viên nhà trẻ dạy bọn em phải chơi với thật nhiều bạn bè tốt, khi đó tất cả lớp đều tốt. Tới năm năm tiểu học rồi sáu năm cấp hai, không biết tại sao những bạn nữ chơi rất tốt ở mẫu giáo bắt đầu vô tình hoặc cố ý xa cách em và Hứa Sênh Sênh, lại đến sau cấp 2, mọi người không học cùng một trường, khi tụ họp nhắc đến em cùng Hứa Sênh Sênh ánh mắt rất kỳ quái….”
“Sau đó thì sao?” Đầu ngón tay Thẩm Diệc Bạch quấn lọn tóc của cô, thưởng thức.
“Không có sau đó.” Lâm Tư Hàm lắc lắc đầu, “Ánh mắt ấy giống như ánh mắt mà Đỗ Yên nhìn em, khi thì che dấu, khi lại không hề che dấu chán ghét.”
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Yên, cô đã không thích mà theo phản xạ tự nhiên cự tuyệt thân cận.
“Con người luôn cạnh tranh lợi ích nhất định, đối với đối thủ cạnh tranh may mắn hơn mình có một loại lạnh nhạt, làm thấp đi, bài xích thậm chí là tâm lý căm thù.” Thẩm Diệc Bạch rũ mắt quay đầu, ngậm lấy vành tai trắng muốt của Lâm Tư Hàm, nói: “Trong tâm lý học gọi loại cảm tình này là ghen ghét.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.