Lâm Tư Hàm nhắm mắt chui vào trong chăn, “Em muốn tiếp tục.”
Cô không có chí hướng gì to lớn, lên đại học học chuyên ngành gì cũng là chọn tùy tiện, tiến vào giới giải trí cũng là nhất thời nóng đầu lên muốn cho Thẩm Diệc Bạch thấy, chính là một đường đến bây giờ, cô đã thay đổi tư tưởng ấu trĩ đó, bây giờ cô muốn đứng trên sân khấu khiêu chiến với nhiều nhân vật có ý nghĩa hơn.
Chờ ngày nào đó cô không diễn nữa về nghỉ, khi ở trong sân phơi nắng kể chuyện cho con cháu, có thể uống chén trà xanh Thẩm Diệc Bạch pha mà nói cái kia cái kia là bà nội hồi trẻ diễn đó….
Khi đó, bên người có Thẩm Diệc Bạch, phía dưới là cháu chắt đầy nhà.
“Được.” Thẩm Diệc Bạch theo cô, “Ngủ tiếp một lát nữa, nhé?”
“Em gọi điện thoại cho Chu Nhiên.” Lâm Tư Hàm mở danh bạ điện thoại, tìm số điện thoại của Chu Nhiên, đi ra ngoài.
Chu Nhiên nhanh chóng nhận điện thoại.
“Đợi chút, tôi ra ngoài ban công.” Chu Nhiên nhẹ nhàng xốc chăn lên, rón ra rón rén mà đi ra ban công, nói: “Bà xã còn đang ngủ.”
“Hai người ngày hôm qua?” Đầu Lâm Tư Hàm gối lên ngực Thẩm Diệc Bạch, “Sênh Sênh nói cô ấy khó chịu muốn khóc.”
“..” Chu Nhiên còn đang mặc áo ngủ đứng ngoài ban công, hứng gió lạnh, “Tôi mới là người khó chịu muốn khóc đây nè.”
“Cái bụng to như thế, ai dám động vào cô ấy.” Chu Nhiên bây giờ là người địa vị thấp nhất trong nhà, đừng nói đến giáo huấn Hứa Sênh Sênh, một câu nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-sua-vi-muoi/969089/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.