“Oa….” Tiếp theo là một đợt âm thanh ồn ào. Ai nói chỉ có nữ sinh thích nhiều chuyện, nam sinh mà nhiều chuyện thì cũng không thua kém gì nữ sinh. Có người nhiều chuyện hơn đã đăng một status lên vòng bạn bè, coi Thẩm Diệc Bạch thành thần thi cử. Cơ học không qua môn không đổi tên: Cầu thần thi cử, phù hộ cho con cuối kỳ qua môn qua môn! Sáu mươi điểm vạn tuế vạn tuế. [Ảnh ảnh ảnh] Bức ảnh kèm theo là bóng lưng và sườn mặt Thẩm Diệc Bạch, phía dưới lập tức có người bình luận. Phương trình không giải được: Đây lại là tên ngốc nào đào cái hố này vậy? Cơ học không qua môn không đổi tên: Thật trâu bò, con trai của vị Phương Trượng kia của chúng ta. Cuối kỳ sờ một chút, sáu mươi điểm vạn tuế. Năm xưa tính không ra nhìn không thấu: Phương Trượng nhà các cậu chỉ có một con gái??? Có gì đó sai sai, chuyển giới? Cơ học không qua môn không đổi tên: [Mồ hôi lạnh]…Ngươi thử xem, nhìn xem có phải chuyển giới hay không? Một sinh viên khoa máy tính nhìn thấy status này, mở ảnh ra, chỉ nhìn một cái lập tức bình luận: Các anh em, các người chưa tỉnh ngủ hả. Đây là người phụ trách Khoa học kỹ thuật B.S Thẩm Diệc Bạch! Đệt, lần trước còn đến trường chúng ta tuyên truyền game đó. Trong lúc nhất thời, tiếng thảo luận không ngừng vang lên trong phòng học, Thẩm Diệc Bạch và Lâm Học Sâm mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. “Trật tự, còn chưa tan học đâu.” Lớp trưởng duy trì trật tự. Lâm Học Sâm thu hồi tầm mắt, một lần nữa trở lại bục giảng tiếp tục giảng bài: “Hy vọng các em có thể hiểu được, cơ học lượng tử thực chất là đại số tuyến tính, cơ học lượng tử vì sao lại khó? Vì các em không hiểu cách cùng nhau thảo luận. Điều quan trọng nhất đó là, ngàn vạn lần đừng xem cơ học lượng tử như một môn học giải phương trình Schrodinger. Điểm danh đã mở rồi, điểm danh xong có thể tan học.” Thẩm Diệc Bạch đứng dậy nhường cho nam sinh ngồi bên trong ra ngoài trước, Lâm Học Sâm ở trên bục giảng cầm quyển sách chuẩn bị đi lại đặt xuống, nói: “Đúng rồi, tiết học đầu tiên, người nào không đến đến chỗ tôi ghi lại mã sinh viên.” Mấy nam sinh ủ rũ cụp đuôi mà bước lên bục giảng, vừa viết mã sinh viên vừa đánh bạo hỏi: “Thưa thầy, sẽ trừ điểm thành tích hàng ngày ạ?” Lâm Học Sâm thu lại tờ giấy viết số sinh viên, “Xem thành tích cuối kỳ của các em.” “….” “Đi thôi.” Lâm Học Sâm dẫn đầu cất bước. Thẩm Diệc Bạch đuổi kịp, đi bên cạnh Lâm Học Sâm. Cửa cầu thang, dòng người chen chúc xô đẩy. Lâm Học Sâm và Thẩm Diệc Bạch đứng qua một bên, chờ đám đông đi qua. Đám đông giải tán, dọc đường đi hai người cũng không nói chuyện. Thẳng đến khi lên xe, Lâm Học Sâm thắt dây an toàn xong, bỏ kính xuống mới nói: “Tư Hàm sống cùng cậu sao.” Lâm Học Sâm không dùng ngữ khí nghi vấn, mà là ngữ khí khẳng định. Thẩm Diệc Bạch lái xe ra khỏi vị trí đỗ, không phủ nhận, “Vâng.” “Chuyện khi nào?” “Ngày hôm qua.” “Vậy mấy ngày ở Thủ đô, hai đứa đều ở cùng một chỗ?” Lâm Học Sâm hỏi từng vấn đề, vấn đề này càng trực tiếp hơn vấn đề kia. “Vâng.” “Vậy nói suy nghĩ của cậu đi.” Lâm Học Sâm thở dài một hơi, thầm than con gái lớn không thể giữ được mà. Hóa ra ông nói nhảm với Lâm Tư Hàm nhiều như vậy, con gái nhà ông không nghe vào tai được chút nào, rồi cũng đâu lại vào đó. Mấy cây long não lớn ngoài cửa xe không ngừng vụt qua, ngoài đường từng tốp năm tốp ba học sinh đi trên bậc thang lát gạch. Thẩm Diệc Bạch thu hồi sắc mặt, thanh thanh giọng nói: “Thưa bác, con muốn kết hôn.” Lâm Học Sâm lắc lắc đầu, không tán đồng mà nói: “Kết hôn không phải là đầu óc nóng lên mà quyết định, không phải đơn giản như cầm 9 đồng ra Cục Dân Chính lấy tờ giấy đỏ. Một khi kết hôn, cậu định xử lý chuyện gia đình tôi và gia đình cậu như thế nào?” “Ông nội của cháu đã đồng ý.” “Ông nội của cậu cũng rất thoải mái.” Lâm Học Sâm không biết Thẩm Quốc Lập là người như thế nào, trong lòng hơi kinh ngạc Thẩm Diệc Bạch làm việc rất quả quyết. Yên lặng một hồi, mới nói: “Như vậy đi, cậu và Tư Hàm ở chung một thời gian, nếu như cúi đầu ngẩng đầu không xảy ra chuyện gì, cũng có thể hiểu nhau hơn, tôi đồng ý cho hai đứa kết hôn.” Thẩm Diệc Bạch nhíu mi. “Tôi có thể đồng ý cho hai đứa kết hôn, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại, tựa như lúc nãy ở phòng học tôi coi cậu như con trai, con trai cũng chia thành con trai nuôi và con trai ruột đó.” Lời ngầm chính là có thể từ con nuôi phấn đấu lên con ruột hay không đều phải phụ thuộc vào chính bản thân Thẩm Diệc Bạch. “Tôi không hy vọng tương lai hai đứa sẽ hối hận, tương lai vẫn còn dài. Nhất thời cũng không vội, dù sao bây giờ hai đứa cũng sống cùng nhau, chỉ thiếu một tờ giấy đỏ mà thôi.” Nửa câu sau của Lâm Học Sâm đã nói cho Thẩm Diệc Bạch một tin tức, chính là ông cho rằng chuyện gì cũng đã xảy ra rồi. Thẩm Diệc Bạch trầm mặc một lát, đồng ý: “Hy vọng là thời gian mà bác cho sẽ không quá dài.” Khi về nhà, vừa đúng lúc ăn cơm. Một bữa cơm, Lâm Tư Hàm ăn đến nỗi thấp thỏm bất an, chỉ sợ lão Lâm đột nhiên làm khó dễ, kết quả cuối cùng khi Triệu Nguyệt thu dọn chén đũa, bưng dĩa trái cây lên cũng không thấy Lâm thị chất vấn. Bẻ một miếng quýt nhét vào miệng Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm vân vê vỏ quýt màu trắng đã bóc trên tay, lặng lẽ nói: “Cảm giác không sống được bao lâu.” “Chúc mừng tiếp mạng thành công.” Lâm Tư Hàm không thể tin được mà ngẩng đầu, nhìn Lâm Học Sâm đang đọc báo ở phòng khách hỏi: “Ba hỏi khi nào?” “Trên đường trở về.” Thẩm Diệc Bạch nắm nắm quả quýt chưa bóc trên tay nói, thật lâu sau cũng không thấy con thỏ tiếp tục truy vấn. Lâm Tư Hàm cúi đầu, tiếp tục vân vê phần màu trắng của vỏ quýt. “Không có gì muốn hỏi?” “Hỏi anh cũng sẽ không nói cho em.” “Thông minh.” Thẩm Diệc Bạch tán thưởng bản lĩnh nhìn mặt đoán lòng của thỏ con, dừng lại một chút nói thêm: “Nhưng mà nếu đổi thành em, em có thể suy nghĩ điều kiện trao đổi, rốt cuộc nhà tư bản đều không làm gì không có lợi.” “Nè.” Lâm Tư Hàm lột quả quýt sạch sẽ rồi để lên tay Thẩm Diệc Bạch, lấy lòng nói: “Bạn trai của thỏ con, xin hỏi có thể nói không?” Thẩm Diệc Bạch yên tâm thoải mái mà hưởng thụ quả quýt của Lâm Tư Hàm, thong thả ung dung mà mở miệng: “Trước mắt đã đồng ý ở chung, còn về kết hôn, đường mờ mịt xa xôi.” Nửa sau, ngữ khí rất ai oán. “Chàng trai, em tin tưởng anh, anh nhìn trên dưới mà làm việc.” Lâm Tư Hàm nhịn cười. Chỉ cần lão Lâm không làm khó dễ, trên cơ bản là đã cam chịu. “Đã là người lớn rồi.” Thẩm Diệc Bạch ý vị thâm trường mà nhìn Lâm Tư Hàm. “…” Lâm Tư Hàm cúi đầu làm bộ nghe không hiểu, đang nói chuyện nghiêm túc người ta nói không đứng đắn liền không đứng đắn. “Chào cô chú.” Hứa Sênh Sênh lễ phép mà chào hỏi, Chu Nhiên cũng theo đó mà chào theo. “Sênh Sênh và Tiểu Chu, hai đứa Tư Hàm đang ở phòng bếp.” Triệu Nguyệt gật gật đầu, cầm quả quýt chia cho Hứa Sênh Sênh và Chu Nhiên. Vào phòng bếp, Hứa Sênh Sênh kéo Lâm Tư Hàm đi, rất khách khí mà tuyên bố với Thẩm Diệc Bạch: “Bà xã của cậu tạm thời bị chiếm dụng. Đi thôi, chúng ta lên lầu.” “A, được.” Lâm Tư Hàm đứng dậy, đi theo Hứa Sênh Sênh lên lầu. Chu Nhiên không yên tâm, “Em cẩn thận một chút, thôi, để anh đưa em lên lầu.” Hứa Sênh Sênh quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: “Thu chân, quay lại.” Chu Nhiên nghe lời mà lùi lại, không ngừng nhắc nhở: “Anh lùi lại, em cẩn thận một chút, đừng dẫm hụt chân.” “Tiền đồ.” Thẩm Diệc Bạch cầm lấy quả quýt mà Lâm Tư Hàm để lại, như có như không mà đánh giá. Nhìn Hứa Sênh Sênh hoàn toàn lên cầu thang, Chu Nhiên mới xoay người, đắc ý dào dạt mà nói: “Ông đây có con rồi.” Tay đang ước lượng quả quýt của Thẩm Diệc Bạch ngừng lại, nhưng cũng chỉ là một lúc, chỉ vài giây đã khôi phục lại tự nhiên, chậm rãi mà nói: “Nếu như còn không có, tôi còn hoài nghi cậu có vấn đề, nên đi bệnh viện kiểm tra.” Chu Nhiên cười một tiếng, “Phép kích tướng đối với tôi vô dụng. Gần đây tâm tình tốt, tôi nhìn cậu chắc là đang hâm mộ ghen tị thôi.” Thẩm Diệc Bạch rũ mắt, thở nhẹ. Nghĩ đến tình huynh đệ “Lương Bạc” của hai người, Chu Nhiên nhìn như là trấn an: “Gấp cái gì, chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy. Tôi đã phải vượt qua bao nhiêu năm mới vươn từ cháu trai lên đến ngày hôm nay.” Thẩm Diệc Bạch cười lạnh, “Dù sao thì tôi là con trai, còn cậu chỉ là cháu.” Chu Nhiên ngẩn người, phản ứng lại, “Thẩm Diệc Bạch, cậu có tin tôi làm cho cậu mười ngày nửa tháng không được nhìn thấy Lâm Tư Hàm không.” Buổi chiều, Thẩm Diệc Bạch và Chu Nhiên về công ty làm việc, Lâm Tư Hàm ở nhà cùng ba mẹ một lát. Đến 5h chiều chuẩn bị ăn một bữa tối sớm, mới bị Triệu Nguyệt giục trở về. Trở về Thấm Viên, Lâm Tư Hàm tắm rửa xong mới phát hiện Thẩm Diệc Bạch vẫn chưa trở về, nghĩ muốn gọi điện thoại cho anh. Điện thoại vừa mới kết nối, liền nghe được tiếng chuông ở sau lưng. “Anh đã trở về rồi, dọa em hết cả hồn.” Lâm Tư Hàm vô ý mà vỗ ngực, tắt điện thoại. Thẩm Diệc Bạch đóng cửa lại, “Gần về có chút việc, về trễ.” “Ừm ừm, lúc em về mang cho anh cháo gà nấm hương, vừa mới hâm lại một lần, còn có bánh bao rong biển, hiện tại vừa kịp.” Lâm Tư Hàm mở cháo, mùi hương cháo lập tức ngào ngạt trước mặt. Bát cháo thịt đặc sệt óng ánh, không thấy dầu mỡ, trên mặt cháo là những miếng nấm hương nhỏ ngậm đầy nước no đủ. Thẩm Diệc Bạch ngồi xuống, cầm muỗng ăn cháo nóng hổi. Lâm Tư Hàm ngồ một bên an tĩnh mà xem kịch bản. Mấy ngày nay, cô đã xem gần như hết kịch bản, chỉ còn lại một chút đoạn nhỏ không đáng kể. Lật qua một trang, cốt truyện có thêm bước phát triển. [Năm nay chung kết LOL được tổ chức tại Trung Quốc, nam chính Lục Hủ cùng đội tuyển của mình trải qua hai năm thi đấu gắt gao cuối cùng cũng đứng được trên sân khấu trận chung kết. Đồng thời, nữ chính Tô An cũng được đứng trên sân khấu trận chung kết để bình luận. Cuối cùng sau một hồi đấu BO5 (năm ván một trận),một phen ác chiến, một chiêu bộc phát, lấy hai đánh ba, LPL đạt được thắng lợi sau tám năm chờ đợi, thanh xuân của từng thế hệ hòa nhập vào thời khắc giơ cao quốc kỳ màu đỏ kia vẽ lên một kết thúc viên mãn. Tiệc mừng công, trong phòng khách sạn, Lục Hủ đè Tô An trên tường hôn, từ môi đến mắt, trằn trọc lưu luyến đến cổ, vừa hôn vừa hỏi Tô An: “Anh là cái gì?” Tô An đón ý hùa theo động tác của Lục Hủ, khóc một hồi: “Anh là ánh sáng, là ánh sáng. Em là người theo đuổi ánh sáng hức hức.” Kết thúc phim.] “…” Lâm Tư Hàm chống bút đỏ, ngón tay đặt ở dấu chấm cuối cùng, nghĩ đến xuất thần. Cho nên khi Thẩm Diệc Bạch ăn xong dọn dẹp bàn đứng sau cô, cô cũng không phát hiện. Thẩm Diệc Bạch xem tờ kịch bản cuối cùng đến một chữ cũng không bỏ sót, hỏi: “Nghĩ gì vậy?” Thân thể Lâm Tư Hàm rõ ràng run lên, vừa khép kịch bản liền muốn chạy, “Không có gì.” Đáng tiếc phía sau chính là một cái tường người, chạy không thoát… “Anh ăn xong rồi?” Lâm Tư Hàm chậm rãi dịch đến khe hở bên tay phải của Thẩm Diệc Bạch. “Ừm.” Thẩm Diệc Bạch thất thần mà ừ một tiếng, rút kịch bản trên tay Lâm Tư Hàm tùy ý mà lật lật, hứng thú hỏi, “Phải diễn tập sao?” “Hẳn là không cần đâu….” “Thử cái này thì thế nào?” Thẩm Diệc Bạch lật đến một tờ, chỉ và nội dung trong đó nói: “Em có thể tìm cảm giác trước.” Lâm Tư Hàm theo phản xạ muốn từ chối, lại phát hiện Thẩm Diệc Bạch chỉ vào phần phân tích đoạn diễn sau khi thi đấu của Lục Hủ và Tô An, tính chuyên nghiệp rất mạnh. “Được rồi.” Lâm Tư Hàm thở nhẹ nhõm một hơi, đáp ứng. Phòng ngủ, chỉ mở một ngọn đèn đầu giường, Thẩm Diệc Bạch cầm kịch bản nửa nằm trên giường, Lâm Tư Hàm ôm đầu gối ngồi trên ghế quý phi bên cạnh anh. Lâm Tư Hàm vừa học lời thoại vừa cảm thán giọng nói của Thẩm Diệc Bạch không học phát thanh quả thật là đáng tiếc, tiếng đọc có nề nếp từng giây đều có thể làm tan chảy xương cốt của cô. [Lục Hủ: “Nữ cảnh sát không có bạo kích, chỉ cần tránh khỏi vị trí kẹp của nó, là có thể đổi được một đợt tấn công của AD đối phương.” Tô An: Rốt cuộc là đệ nhất lạnh lùng của sever Trung, một mũi tên lao ra như thiên quân vạn mã.”] Câu cuối cùng nói xong, Lâm Tư Hàm cong mày, “Thẩm tổng có suy nghĩ đến đổi nghề nghiệp không?” Thân hình Thẩm Diệc Bạch không đổi, lật kịch bản, “Lại đây.” Lâm Tư Hàm nghe lời đi qua. Thẩm Diệc Bạch lật kịch bản đến trang cuối cùng, rũ mắt nói: “Tiếp theo chúng ta thử cái này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]