Lâm Tư Hàm há miệng một cái, không biết nói gì. Ngón út vẽ một vòng bên má, vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai, dùng giọng nhỏ tới mức không thể nghe được nói: “Trộm hộ khẩu rồi đi kết hôn.”
Lời nói đã thông qua não, Thẩm Diệc Bạch gắng nhịn nhưng nhịn không nổi, môi khẽ nhếch lên, gọi: “Lâm Tư Hàm.”
“Hả?”
“Em đúng là một nhân tài.”
Trộm hộ khẩu kết hôn với anh, đúng là một cái bạt tai không tiếng. Nếu Lâm Học Sâm biết, sau này anh phỏng chừng có thể sẽ vào blacklist của lão Lâm rồi.
Lâm Tư Hàm tức sùi bọt mép, siết chặt tay đấm nhỏ trực tiếp đấm lên bắp đùi Thẩm Diệc Bạch đang lái xe, “Là ai không nhịn nổi, muốn kết hôn trước?”
“Thẩm Diệc Bạch, đây có thể coi là anh đang cầu hôn không? Không có nhẫn, không có hoa tươi, ngay cả quỳ một chân cũng không có.”
“Muốn kết hôn.” Thẩm Diệc Bạch mím môi theo thói quen. “Chỉ là đây không phải là cầu hôn.”
Lâm Tư Hàm: “…”
Cô thấy anh chàng này chính là muốn bị đấm vào ngực mà.
Muốn kết hôn chứ không phải cầu hôn là suy luận cái kiểu gì, cô chịu thua thiệt tới mức ngay cả trộm hộ khẩu đi đăng kí cũng nghĩ ra. Nếu để lão Lâm biết được, sợ là một năm tới, cô cũng không thấy quyển hộ khẩu để dưới tủ đặt trong phòng khách nhà bọn họ.
Đại lộ ở ngoại ô không có nhiều người, tốc độ xe của Thẩm Diệc Bạch cũng không nhanh lắm, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng bánh xe lướt qua mặt đường trải nhựa.
“Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-sua-vi-muoi/969078/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.