Thẩm, Diệc, Bạch....... Lâm Tư Hàm ôm đầu gối ngồi xổm bên bờ biển, ngón tay một lần lại một lần viết tên Thẩm Diệc Bạch trên mặt cát mềm mại, viết xong lại xóa đi, bàn tay xoa xoa cát vàng li ti, dấu chữ lập tức biến mất. “Ai.........” Trán chốc một lại chạm vào đầu gối, Lâm Tư Hàm nhịn không được thở dài một hơi. Cô cảm thấy mình có bệnh, bệnh không nhẹ. Thẩm Diệc Bạch trở thành ánh trăng không thể xóa mờ trong lòng cô, trở thành nốt chu sa giữa mày, trở thành chấp niệm thời niên thiếu của cô a a a a. Nhặt nhánh cây khô bên cạnh đá ngầm, Lâm Tư Hàm vùi mặt vào đầu gối, không ngừng dùng nhánh cây khô chọc bờ cát. Cô lớn như vậy rồi, vẫn không có tiền đồ như cũ, Thẩm Diệc Bạch là ma chướng trong lòng cô. Dùng câu cửa miệng khoảng thời gian trước của Hứa Sênh Sênh mà nói đại khái là em thích anh, giống như mẹ em đánh em mà không cần nói lý do. “Chỉ mình ta ngồi rót chén rượu lầu nhỏ ngoài núi, nghe một đêm sầu tương tư, say càng thêm sầu, khó dằn tâm sự.....” Tiếng chuông điện thoại vang lên. “Chị Đường Như?” Lâm Tư Hàm vội vàng ném nhánh cây khô, nhận điện thoại. “Em còn chưa trở về?” Đường Như nhìn phòng khách sạn không có một bóng người, sau khi kinh ngạc trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Tư Hàm. Lâm Tư Hàm có thể xem là kiểu bé ngoan, rất trạch*, theo như cô quan sát thấy, ngày thường nếu như không có việc, không phải ra khỏi cửa thì sẽ không ra, ngoài thì cũng chỉ là đi dạo với Hứa Sênh Sênh, vòng xã giao rất nhỏ. Cô nghĩ không ra, Lâm Tư Hàm buổi tối đi dạo có thể đi lâu như vậy, biển Vân Lai đẹp như vậy sao? Đẹp đến mức Lâm Tư Hàm đi dạo đến bây giờ vẫn chưa về? Không phải chỉ có một bờ cát, một mảng biển, mấy cái cây thưa thớt trụi lủi thôi sao? (*Trạch nữ là một cụm từ có xuất thân từ nguồn gốc Hán Việt. Trạch nữ thường được dùng để miêu tả những cô gái chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn). Sở thích của cô gái đó không phải là vận động mà là suốt ngày ôm lấy máy tính, điện thoại, sách truyện để xem phim, đọc tiểu thuyết hay chơi những game online đang thịnh hành.) “Hồn vẫn còn ở đó chứ?” Nghĩ Đường Như không có ở đây sẽ không nhìn thấy, Lâm Tư Hàm lặng lẽ cầm điện thoại, nheo mắt nhìn thời gian, nước mắt rơi, cô nhớ lại thời thiếu niên, nhớ đến quá nửa đêm…. “Hồn vẫn còn.” Lâm Tư Hàm nói rất không có khí thế. Đường Như đi vào phòng, bỏ túi xuống, nói đùa: “Có diễm ngộ hả?” Chung quanh ngay cả một người cũng không có, lấy đâu ra diễm ngộ, gió biển nửa đêm lạnh căm căm, Lâm Tư Hàm hít hít mũi nói: “Không có, người xấu. Một lát nữa em sẽ về ngay.” “Được, chờ em về nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ trở về.” Đi xe lúc sáng sớm, trên đường cao tốc không nhiều người lắm, tốc độ xe so với tốc độ rùa bò lúc bình thường quả thật là một trời một vực, không bao lâu đã đến nội thành. Lâm Tư Hàm hóng gió biển hồi lâu, ngồi trong xe bảo mẫu thân mình lệch qua ghế, trán tựa vào cửa sổ kính, ngủ không an ổn. Mộng đứt quãng, kỳ quái là trong mộng nào cũng đều là hình ảnh của Thẩm Diệc Bạch, khổ sở nhất chính là sau khi ăn bữa cơm chia tay cuối cùng, anh đi không chút lưu luyến nào. Nhìn bóng lưng, thật sự là một chút lưu luyến cũng không có. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, gió mùa hè mang theo hơi nóng, một câu tạm biệt đơn giản, anh xoay người đi đầu không hề ngoảnh lại, mỗi bước đi đều kiên định như vậy. Ấn đường Lâm Tư Hàm nhíu chặt, hô hấp ngày càng không thoải mái, miệng khẽ hé mở hít thở, nhan sắc vốn nhợt nhạt lại càng thêm tái nhợt. Đường Như lật lịch trình, khẽ đẩy đẩy Lâm Tư Hàm đang nửa mộng nửa tỉnh bên cạnh, đánh thức cô, nhẹ nhàng hỏi: “Gặp ác mộng?” “Không có.” Lâm Tư Hàm vẫn chưa hoàn hồn, nhéo ấn đường, muốn làm giảm cảm giác đau đầu như muốn nứt ra. “Em không phải là tự làm mình chịu tội sao? Cũng thật là, đi hóng gió biển lúc nửa đêm.” Đường Như buông di động, giúp Lâm Tư Hàm xoa huyệt thái dương, “Đừng quên đêm nay em còn có một bữa tiệc đó.” “Buổi tối 9 giờ, Cảnh Hiên, đúng không?” “Ngàn vạn lần đừng có quên nha, nhớ che đi quầng thâm mắt, trông như là gấu trúc ý.” Đường Như bất lực nói. Có một loại nghệ sĩ gọi là nghệ sĩ nhà người ta, còn có một loại nghệ sĩ gọi là Lâm Tư Hàm. Sao nhìn nghệ sĩ nhà người ta chú trọng chăm sóc, mở rộng nhân mạch của mình, chỉ có Lâm Tư Hàm nhà bọn cô, một bộ đtá đá trôi, không nhắc thì cũng thôi. Lâm Tư Hàm biết chính mình có tiền án, hứa đi hứa lại với Đường Như mình sẽ làm, Đường Như mới yên tâm. Ngủ một buổi trưa, Lâm Tư Hàm ngoan ngoãn nghe lời Đường Như bò dậy sớm để trang điểm, đến Cảnh Hiên trước mười lăm phút. Bữa tiệc lần này, là chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo “Chờ người đến”, diễn viên đạo diễn và nhà đầu tư cùng ăn một bữa tiệc, để mọi người bồi dưỡng tình cảm, tiện cho ngày sau sẽ hợp tác. “Chờ anh đến” là bộ phim được cải biên từ bộ tiểu thuyết cùng tên, nam chính là tuyển thủ LOL chuyên nghiệp, nữ chính là một bình luận viên game tuyến 18 chuyên phát sóng trực tiếp các loại game online, chơi LOL gà ở mức không phải là gà bình thường. Nữ chính tự xưng là một streamer tuyến mười tám không nổi, nhưng với kỹ thuật chơi game như hố đen vô địch lại có giá trị nhan sắc nghịch thiên, sự đối lập đáng yêu như vậy hấp dẫn không ít fans. Nữ chính là fan cứng của nam chính, mỗi lần nam chính thi đấu, nữ chính sẽ phát sóng trực tiếp, bình luận trận đấu của nam chính, kỹ thuật đánh gà chút cũng không sao, bình luận rất hấp dẫn. Nữ chính vì nam chính, cuối cùng cũng trở thành người bình luận trực tiếp trên sân khấu, hai người nhìn như không có điểm chung đến khi có điểm giao nhau, cuối cùng đương nhiên là Happy Ending vui vẻ rồi, toàn văn ngọt ngào không có chút ngược nào, nhẹ nhàng như bánh kem nhỏ, rất thích hợp với xu hướng bây giờ. Lâm Tư Hàm đi theo nhân viên, đáy lòng yên lặng nhớ lại cốt truyện một lần, đối với người đầu tư càng tò mò hơn. Theo đạo lý bình thường với loại phim thần tượng này chi phí đầu tư ít thu hồi lại nhanh, nhưng lần này lại khác, từ đạo diễn đến những diễn viên nhỏ, đều rất tâm huyết, nghe nói, cảnh thi đấu thể thao điện tử còn hợp tác với đội ME. Cô rất muốn biết, nhà đầu tư coi tiền như rác này là ai. “Đến rồi, Lâm tiểu thư.” Nhân viên phục vụ mở cửa phòng bao, nở một nụ cười chuyên nghiệp hoàn mỹ nói. “Cảm ơn.” Phòng bao lớn nhất Cảnh Hiên, trang trí theo phong cách cổ xưa, ngọn đèn màu ấm làm không khí càng thêm hòa hợp. “Thầy Tống, buổi tối an lành.” Lâm Tư Hàm lễ phép chào hỏi. Phòng bao lớn như vậy, mấy bàn đã có người ngồi hết, chỉ còn một bàn trống ở giữa, hơn nữa còn để trống chủ vị. Bàn ở giữa tất nhiên là những người quan trọng trong đoàn phim. Nam lưu lượng đang nổi bây giờ cũng là người đảm nhận vị trí nam chính - Sở Ôn Luân, đạo diễn lớn nhận giải thưởng đến mỏi tay - Tống Dần........ Chủ vị hẳn là người coi tiền như rác đi, Lâm Tư Hàm đơn giản suy đoán, lựa chọn ngồi ở bàn khác. “Thêm một ghế, ngồi ở đây!” Tống Dần gọi Lâm Tư Hàm, “Không có lý gì mà nữ chính lại không ngồi ở bàn chính ha ha.” Lấy thêm một cái ghế, lại sắp xếp chỗ một lần nữa, Lâm Tư Hàm ngồi giữa Tống Dần và Sở Ôn Luân. Chỗ trống bên tay trái của Sở Ôn Luân hẳn chính là chỗ của vị coi tiền như rác kia. Đã hơn 9h, vị trí kia vẫn trống không. Lãnh đạo còn chưa tới, nào có chuyện cấp dưới ăn trước. Lâm Tư Hàm chửi thầm, chỉ có thể uống mấy ngụm nước ấm, giảm bớt cơn đói. Sở Ôn Luân xem xong tin tức, buông điện thoại xuống, nói chuyện với bạn hợp tác cũ là Lâm Tư Hàm: “Không nghĩ lần này mọi người đều đến sớm như vậy.” Sở Ôn Luân đã hợp tác với Lâm Tư Hàm hai lần, một lần là quảng cáo, một lần là trong bộ phim điện ảnh, đã là người quen. “Đúng vậy, không ngờ các anh còn nhanh hơn cả thỏ” Lâm Tư Hàm đặt ly nước xuống, xuất phát từ lễ phép nghiêng nghiêng đầu nói chuyện. Không nghĩ tới ngay lúc này cửa phòng bao bị đẩy ra. Khi Thẩm Diệc Bạch tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Tư Hàm búi cao mái tóc dài, lộ ra cái cổ nhỏ trắng nõn non mịn, đang cười nói với người bên cạnh. Đại sảnh của phòng bao lập tức yên tĩnh, Tồng Dần phản ứng nhanh, đứng dậy mời ngồi, “Thẩm tổng vinh dự vinh dự, bận trăm công nghìn việc cũng dành chút thời gian quý báu tham gia bữa tiệc nhỏ của đoàn phim chúng tôi.” Nhất thời, khắp phòng bao nổi lên tiếng ghế ma sát với sàn nhà, mọi người nhiệt tình chào hỏi. “Thẩm tổng.” “Thẩm tổng.” Lâm Tư Hàm đứng dậy theo Sở Ôn Luân, lễ phép chào hỏi, nhìn về phía người coi tiền như rác kia, nụ cười đình trệ, cả người cứng đờ. Thẩm tổng cũng chính là Thẩm Diệc Bạch. Thẩm Diệc Bạch cũng chính là người coi tiền như rác kia. Lâm Tư Hàm chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, cắn môi, cố gứng phát huy kỹ thuật diễn không ra sao của mình để bày ra bộ dáng không có chuyện gì. Sau khi hàn huyên, lại là một loạt âm thanh ghế ma sát với nền nhà. Chính chủ đã ngồi xuống, nhân vật nhỏ bé có thể bắt đầu ăn. Lâm Tư Hàm ngồi vào vị trí của mình, nỗ lực điều chỉnh lại cảm xúc, cúi đầu chuẩn bị dùng bữa. Cuộc sống không phải là diễn kịch, mỗi việc đều không có kịch bản trước, gặp lại cũng đột ngột như vậy. Khi mới bước vào giới giải trí, cô nhận một bộ phim, nhân vật nữ số 3 trong phim có lời thoại: Thích một người, là vạn lần tim đập loạn nhịp, cũng là vạn lần cúi đầu thở dài. Lúc ấy đạo diễn yêu cầu cô khóc phải có cảm giác nhập tâm vào trong cảnh diễn, cut rất nhiều lần mà cô vẫn diễn không tốt, sau đó không biết tại sao đột nhiên lại nhớ đến Thẩm Diệc Bạch, diễn một lần là qua. Làm cho đạo diễn vốn đang tức đến hộc máu cũng khen cô có ngộ tính cao..... “Có chút chuyện nên đến muộn, ly rượu này tôi tự phạt mình.” Thẩm Diệc Bạch nâng ly, một hơi uống cạn. Lâm Tư Hàm cố hết sức muốn làm ra bộ dáng không có chuyện gì, cũng vẫn không nhịn được mà nhìn Thẩm Diệc Bạch. Người đàn ông đã không còn hơi thở hồi thiếu niên, góc cạnh càng thêm rõ ràng, vẻ mặt nhàn nhạt bớt đi chút lạnh lùng của thời thiếu niên, nhiều hơn cảm giác xa cách cự tuyệt người khác từ ngàn dặm, càng làm cho người ta nhìn không thấu. Gầy đi rồi, cô nghĩ. Thích một người cũng là vạn lần liếc mắt nhìn theo. Khi Thẩm Diệc Bạch uống rượu, ánh mắt liếc qua Lâm Tư Hàm đang ngây ngốc, từ góc độ của anh, có thể thấy được hàng lông mi dài giống như cây quạt nhỏ của cô, mặt mày nảy nở, trang điểm nhẹ nhàng, son môi hồng nhạt nhìn rất mềm mại. Ly rượu vừa hết, Thẩm Diệc Bạch cũng thu hồi tầm mắt. Tống Dần cũng nhân đó mà vuốt mông ngựa: “Thẩm tổng quả là một người sảng khoái. Tôi kính Thẩm tổng một ly trước!” Thẩm tổng tự phạt, đạo diễn kính rượu, nào có đạo lý diễn viên nhỏ không kính rượu. Trong lòng Lâm Tư Hàm thầm mắng Tống Dần tốt xấu gì cũng là một đạo diễn ngay thẳng, sao lại chân chó* như vậy chứ. (*chân chó: ninh nọt) Né tránh tầm mắt mời rượu, một lần nữa ngồi xuống, Lâm Tư Hàm nhẹ nhàng thở ra một hơi, có thể ăn rồi chứ. Cúi đầu cắn bánh đường đỏ, Lâm Tư Hàm cố hết sức ăn cho thật ưu nhã, làm một bình hoa hợp cách..... Tống Dần cười như Phật Di Lặc, khí thế như đại tướng quân xuất chinh chỉ điểm giang sơn, “Thẩm tổng yên tâm, bộ phim này khẳng định sẽ hot. Nam nữ chính của chúng tôi đều qua lựa chọn kỹ lưỡng, đã từng hợp tác chung, rất ăn ý, là CP* đẹp nhất màn ảnh nhỏ.....” *CP: couple, cặp đôi. Lâm Tư Hàm nghe đến chột dạ, Tống Dần tâng bốc sắp thành hoa rồi, thanh danh của Sở Ôn Luân có thật, còn cô là sản phẩm dục tốc bất đạt của Chu Nhiên, miễn cưỡng xem như một bình hoa hợp cách, kỹ thuật diễn không tính là giỏi. Nắm được vị trí nữ chính này cũng là do Chu Nhiên đề cử...... “CP đẹp nhất màn ảnh nhỏ?” Âm thanh thấp mà chậm rãi. Thẩm Diệc Bạch dùng ngữ khí lơ lửng nói ra mấy chữ này, ánh mắt không hề nhìn về phía Sở Ôn Luân. Lâm Tư Hàm cúi đầu, rũ mắt, không thấy rõ biểu tình. Không nhắc tới còn đỡ, nhắc đến Tống Dần càng thêm hăng hái: “Sở Ôn Luân và Lâm Tư Hàm làm nam nữ chính lần này quá thích hợp rồi, hai người từ vẻ bề ngoài đến khí chất đều rất xứng đôi, hơn nữa fans cũng rất có tiếng nói! Một ánh mắt có thể toát ra phản ứng hóa học.....” Thẩm Diệc Bạch buông ly rượu, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không, tựa như châm biếm. “Vậy sao, tôi rất mong chờ vào “phản ứng hóa học” giữa nam nữ chính, đặc biệt là biểu hiện của Lâm tiểu thư.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]