Chương trước
Chương sau
“Ừm.” Một tiếng ừm nhẹ đến mức nghe không thành tiếng, yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
Lâm Tư Hàm cẩn thận lại cẩn thận chậm rãi hít một hơi, mũi vẫn còn dán trên áo thun trắng sạch sẽ của Thẩm Diệc Bạch. Lại chớp chớp mắt, là sự thật .
Lúc nãy tới khúc ngoặt, cô không cẩn thận đụng vào bồn hoa, sau đó thì vui tai vui mắt như thế này.
Cách một tầng vải dệt mỏng, Lâm Tư Hàm có thể cảm nhận được lồng ngực ấm áp của Thẩm Diệc Bạch, lẫn với hương sữa nhàn nhạt.
Rất nhạt, rất nhạt, nhiệt độ cơ thể cậu biến thành hương sữa.
Cảm giác đau đớn ở mũi dần dần biến mất, Lâm Tư Hàm vẫn không biết làm sao, hoàn toàn không để ý lúc này Thẩm Diệc Bạch vì để cô không bị ngã mà vẫn duy trì tư thế như này.
Dưới bóng cây long não râm mắt, ván trượt bị lật ở góc tường, Thẩm Diệc Bạch bị Lâm Tư Hàm đè ở trên tường khu dạy học. Mà Lâm Tư Hàm bị cậu ôm ở trong lòng, đỉnh đầu chống cằm của cậu, cả khuôn mặt đều dán vào ngực cậu.
Giữa hai người, chỉ có cô lúc lên lúc xuống, thật cẩn thận thở ra hít vào. Hơi thở ấm áp dần dần thấm ướt áo thun màu trắng vốn khô ráo. Lớp vải chỗ ngực áo dán chặt vào làn da cậu.
Lại tiếp tục, là sẽ hiện rõ đỉnh ngực của cậu.
Thẩm Diệc Bạch nhíu mày, khẽ đẩy Lâm Tư Hàm đang đi vào cõi thần tiên ra, không nói một lời.
“Thực xin lỗi.”
“Không có gì.”
“Bị thương?”
“Không..... không có!” Lâm Tư Hàm trả lời như chém đinh chặt sắt.
“Ừm.”
Thẩm Diệc Bạch đưa lưng về phía cô, không thấy rõ biểu cảm. Lâm Tư Hàm có chút may mắn, khi cậu hỏi mình có bị thương không, cũng không nhìn đến cô.
Bởi vì, bây giờ cô không cần bật lửa cũng có thể tự bốc cháy a a a a a a a .
Một lời không hợp đã ép khảo vương vào tường, loại chuyện này đổi lại là người khác cũng làm không được. Hơn nữa cô nặng như vậy sao? Một cái đã đè được Thẩm Diệc Bạch? Kabedon*?
*Kabedon: Xuất hiện trong manga hay anime khi một chàng trai ép một cô gái vào tường.
Lặng lẽ thở hắt ra một hơi, Lâm Tư Hàm chọc chọc gương mặt đang nóng bỏng của mình.
“Tiếp tục?” Thẩm Diệc Bạch đi đến chỗ ngoặt bồn hoa kia, một chân dẫm lên mặt ván trượt, lật ván trượt lại.
“Không đâu!” Lâm Tư Hàm rụt tay về, theo bản năng mà lắc đầu.
Không thể tiếp tục mất mặt được. Nếu như lại tiếp tục có khi cô sẽ tiếp tục đè khảo vương, nói không chừng còn có thể đổi góc tường thành mặt cỏ.
“Ừm.”
Thẩm Diệc Bạch cũng không miễn cưỡng, một tay xách theo ván trượt, chuẩn bị rời đi. Đi vài bước phát hiện Lâm Tư Hàm không theo kịp, lại dừng lại, “Không đi sao?”
“Đi? Đi đâu?”
Lâm Tư Hàm không nghĩ đến Thẩm Diệc Bạch sẽ đi cùng mình.
“Tìm Chu Nhiên.”
“Có có.”
Thẩm Diệc Bạch xách theo ván trượt đi ở phía trước, Lâm Tư Hàm đi phía sau cậu, duy trì khoảng cách một bước. Khi đi qua quầy hàng màu lam, Thẩm Diệc Bạch dừng chân. Lâm Tư Hàm trong lòng tính toán khoảng cách cũng dừng lại theo.
Bảng hiệu tuyên truyền của lớp 1 viết: cơ hội rút ngắn khoảng cách bằng không với đại thần, người thắng đến cuối cùng có thể solo với Thẩm Diệc Bạch. Nếu thắng được Thẩm Diệc Bạch, có thể thỏa mãn một nguyện vọng trong phạm vi có thể thực hiện được của bên tổ chức. Ngược lại, thua một lần thì sẽ phải nộp tiền phạt, tiền phạt cuối cùng sẽ quyên góp vào công trình hy vọng.
Mức tiền phạt một lần không nhiều, chỉ là số lượng hết hạn trên màn hình điện tử được bày ở quầy lại làm cho người ta líu lưỡi.
Những người này đã thua bao nhiêu lần...... Có cái gì nghĩ không thông mà cứ nhất định phải vội vàng nộp tiền cho lớp 1 chứ.
Thẩm Diệc Bạch? Tầm mắt của Lâm Tư Hàm chuyển từ bảng hiệu lên người trước mặt này.
Nhìn dáng vẻ của cậu giống như không biết chuyện này.
Thẩm Diệc Bạch xem xong tin tức trên bảng tuyên truyền, đi vào, gập đầu ngón tay gõ gõ lên chiếc bàn dọn từ lớp học đến đây, nói hai chữ: “Giải thích.”
Trương Phàm dừng tay đang thao tác nhân vật trò chơi, đại não dùng 0.2s để tiến hành phán đoán, lúc sau vô cùng nhanh chóng và tự nhiên mà bán đứng Chu Nhiên, “Nhiên ca nói. Lấy độ phổ biến của cậu sự chú ý rộng rãi, người nào thắng cậu ấy sẽ đến solo.”
Lâm Tư Hàm, “.....”
“Chu Nhiên đâu?” Thẩm Diệc Bạch buông ván trượt, “Người thắng đâu?”
Trương Phàm hỏi một cái thì đến ba cái không biết, “Từ buổi sáng kết thúc buổi lễ khai mạc thì đã không thấy bóng dáng Nhiên ca, điện thoại gọi cũng không được.”
Thẩm Diệc Bạch lặp lại một lần nữa, “Người thắng đâu?”
“Bây giờ còn chưa có người thắng đến cuối cùng, chỉ có người gần thắng thôi, bây giờ đang solo cùng Lộ thiểu năng.”
“Thắng thua?”
Trương Phàm lau mồ hôi, “Lộ thiểu năng sắp thua, giải khống chế đã giao rồi, giảm thương và bộc phá
vẫn còn đang compact.”
Thẩm Diệc Bạch đơn giản quét qua giao diện OB (đã chết),nhanh chóng phán đoán ra tình thế, trong lòng đã có kết luận. Tầm mắt chuyển lên người đang solo với Lộ Viễn Hàng.
Giang Triều, lớp 1 của Lý 2.
Nếu nói Thẩm Diệc Bạch là khảo vương của Lý 1, vậy Giang Triều chính là khảo vương của Lý 2. Bảng xếp hạng tổng hợp của Lý 1 và Lý 2, 5 người ở phía trước, có bốn người sét đánh cũng không động, Thẩm Diệc Bạch hàng năm bá chiếm hạng nhất không có người có thể lay động, Chu Nhiên là hạng hai vạn năm trong miệng của mọi người, thứ tự của lão lớp trưởng và Giang Triều thì ngẫu nhiên dao động.
Giải quyết xong Lộ Viễn Hàng, Giang Triều ngồi duỗi eo, “Có thể rồi chứ? Khảo vương của mấy cậu đâu?”
Thẩm Diệc Bạch đi đến vị trí của Lộ Viễn Hàng, ngồi xuống, “Solo.”
“Không, không không, chúng ta chơi một ván 2v2, thế nào?” Giang Triều nói nhẹ nhàng.
“Sao cũng được.”
“Không cấm kỹ năng, toàn kỹ năng đối chiến, DPS* đôi hoặc là mang trợ thủ, đã đánh cược thì phải chịu thua.”
*DPS được viết tắt của cụm từ tiếng Anh Damage Per Second được hiểu là lượng sát thương gây ra trong một giây, ở đây cũng có thể hiểu là nhân vật mang tính chất tấn công.
Khóe môi Thẩm Diệc Bạch cong lên một nụ cười trào phúng, hỏi Lâm Tư Hàm một bộ người ngoài cuộc, “Biết chơi trợ thủ không?”
Lâm Tư Hàm đang xem trò vui thì bất thình lình bị điểm danh, nhìn vào giao diện OB mà lắc đầu mạnh
“Hả.”
“Ừm.”
Cô, trợ thủ cho ai người đó chết. Nghe nói sau lưng một trợ thủ sắc bén đều có thi thể của DPS xếp thành chồng, cô không giống vậy, một chồng thi thể thì cô có, chỉ là cô không sắc bén.
“Nghe tôi chỉ huy, dùng kĩ năng đúng lúc.”
Lâm Tư Hàm không thể tin mà mở to hai mắt, không phải chứ, người này sao lại không nghe khuyên bảo như vậy chứ.
“Cậu sẽ thua, khả năng chết tính tới 100%.”
“Có tôi ở đây, sẽ không thua.”
Lâm Tư Hàm, “.......”
Trương Phàm chuẩn bị xung phong nhận làm trợ thủ: “.......”
Lộ Viễn Hàng bị đâm trúng có chút mệt tâm: “......”
Thời gian trôi qua từng giây, quầy hàng càng lúc càng yên tĩnh, tất cả đều đang chờ phản ứng của Lâm Tư Hàm. Lâm Tư Hàm còn muốn từ chối, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Giang Triều, lại nhìn Thẩm Diệc Bạch vững vàng như núi Thái Sơn, ma xui quỷ khiến thế nào mói một chữ: “Được.”
Ngồi xuống, đăng nhập hệ thống đối chiến, chấp nhận lời mời tổ đội của Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm lựa chọn nhân vật trợ thủ duy nhất mình từng chơi, mang trên người năng lực bảo vệ rất mạnh đồng thời cũng lộ ra khuyết điểm rất rõ ràng, không có kỹ năng hỗ trợ đường đơn giải hiệu ứng khống chế.
Nhìn màn hình đối chiến đang đếm ngược, Lâm Tư Hàm căng thẳng mà bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi, “Thua thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Diệc Bạch rất chắc chắn, “Sẽ không thua.”
Thời gian đếm ngược còn 10s, trợ thủ bị DPS vứt bỏ tàn nhẫn – Trương Phàm nhìn gáy Thẩm Diệc Bạch, có chút ai oán, “Luôn có một loại ảo giác baba tự tay nuôi lớn kéo con nhỏ không có mẹ đi tìm mẹ kế.”
“Con nhỏ không có mẹ? Là cậu sao?”
“Cậu đã bị tước quyền lên tiếng, đừng nói chuyện.”
“.........” Mẹ kế Lâm Tư Hàm ngồi ở phía trước nghe không sót một chữ.
Đếm ngược 5s.
Lâm Tư Hàm lại kiểm tra trang bị của mình một lần nữa, lần lượt thử cột skill điều chỉnh phím tắt, đảm bảo tất cả các kỹ năng bảo mệnh đều có thể ấn kịp thời.
Đối diện cũng là một DPS mang theo trợ thủ, khác biệt chính là trợ thủ bên kia mang tính cơ động và giải khống chế mạnh, mà nhân vật cô pick giải và khống hiệu ứng kém, ưu thế duy nhất đó chính là tăng tốc độ và tăng sát thương.
Thời gian đếm ngược kết thúc, tiến vào bản đồ thi đấu.
“Thả trợ thủ, giảm tốc dùng chưa?”
“Dùng rồi.” Giọng nói của Lâm Tư Hàm còn chưa kết thúc, Giang Triều ở đối diện đã điều khiển DPS di chuyển đến, mở bạo phát và khống chế chuẩn bị một đợt tấn công Lâm Tư Hàm.
Ngón giữa Lâm Tư Hàm ấn tới phím R chuẩn bị mở giải khống, lại bị Thẩm Diệc Bạch ngăn cản, “Đừng giải khống, trợ thủ đối diện còn chưa dùng khống chế, mở giảm thương chống đỡ là được.”
Nhìn Lâm Tư Hàm mở giảm thương, Thẩm Diệc Bạch tăng cường khống chế Giang Triều, lúc này Lâm Tư Hàm còn thừa gần nửa cột máu, nhìn chỉ số tăng sát thương vẫn còn đang đếm, Lâm Tư Hàm không chút do dự thêm đầy máu cho chính mình, đồng thời lui về phía sau tăng thêm sức mạnh cho Thẩm Diệc Bạch.
Giang Triều vì muốn tấn công Lâm Tư Hàm, mở màn lập tức bật bộc phá, đối diện với Lâm Tư Hàm thường dùng bình A kỹ năng A, Thẩm Diệc Bạch giữ bộc phá ép giảm thương của Giang Triều. Giang Triều vừa bật giảm thương, Thẩm Diệc Bạch lập tức tấn công trợ thủ bên đối diện, nhân lúc cậu ta vẫn đang compact kỹ năng khống chế, đẩy cậu ta đến góc tường không cho cậu ta dùng kỹ năng dịch chuyển, một đột tấn công dữ dội.
Mà lúc này Lâm Tư Hàm tích tăng sát thương bị ngắt quãng cũng bị Giang Triều dồn vào góc tường, nhận thêm một đợt bộc phát nữa, một loạt hiệu ứng khống chế làm cho Lâm Tư Hàm phải kích hoạt giải khống duy nhất của mình.
“Tôi mở giải khống đây.” Lâm Tư Hàm báo kỹ năng.
“Cố gắng thêm một giây.”
Nhìn trợ thủ đối diện biến thành màu xám, Lâm Tư Hàm còn chưa thả lòng được một hơi, lại bị Giang Triều dí, chiêu liên tiếp đánh tới, máu gần xuống mức 0.
Giải khống compact, giảm thương compact, cường hóa compact, giảm tốc compact, chỉ còn sót lại bộc phá. Hơn nữa tệ nhất là cô căn bản không ấn được bộc phá, Giang Triều liên tiếp sử dụng kỹ năng trên người cô, dường như phán tử hình.
“Hai bên chuẩn bị đổi trợ thủ sao?” Mấy bạn học vây bên sân xem đấu phân tích, bình luận cuộc chiến.
Lâm Tư Hàm nhìn thế cục trong sân, nhận mệnh, thật sự đổi trợ thủ.
“Đừng khẩn trương, sẽ không chết.” Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Diệc Bạch đưa giảm thương của mình cho Lâm Tư Hàm, nhìn chằm chằm vào số khống chế đang đếm ngược trên đỉnh đầu cô, chỉ huy: “Mở bộc phá.”
Lúc Thẩm Diệc Bạch nói mở bộc phá kia, Lâm Tư Hàm còn một chút máu ngón tay út chuẩn xác ấn vào phím Q mở bộc phá, sau đó lại nhanh chóng ấn phím E, mở tăng sát thương.
Được Thẩm Diệc Bạch kéo về phía sau trong phạm vi bảo hộ, Lâm Tư Hàm dựa vào kỹ năng thêm máu cho chính mình. Áp lực trong nháy mắt được giải trừ, lúc này thế cục trong sân đã nghiêng về một phía. Rõ ràng đại chiêu bộc phá của hai DPS đã dùng, nhưng Thẩm Diệc Bạch vẫn chiếm thế thượng phong, chênh lệch có trợ thủ và không có trợ thủ mau chóng được kéo rộng.
Giang Triều hai lần tìm chỗ đánh chết Lâm Tư Hàm chuẩn bị tăng sát thương lại được Thẩm Diệc Bạch bảo hộ, hiện tại ở tình huống 1vs2 còn muốn gϊếŧ Lâm Tư Hàm thì gần như không có khả năng, Thẩm Diệc Bạch tuyệt đối sẽ không cho cậu ta cơ hội này, bắt lấy thời cơ kích sát.
“Kết thúc rồi.” Thi đấu kết thúc, Lâm Tư Hàm thả lỏng thần kinh căng thẳng, rút một tờ giấy lau bàn tay sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Thẩm Diệc Bạch đứng dậy, “Đánh cược thua phải chịu.”
Giang Triều rất sảng khoái, “Đã cược thua phải chịu.”
Đánh cược thua phải chịu, thắng thua lỗi lạc.
Trương Phàm đổi mới số trên bảng điện tử, âm thầm mắng Thẩm Diệc Bạch: “Đồ chó.”
Lộ Viễn Hàng bỏ đá xuống giếng, “Giảm thương của cậu ta trước giờ chưa từng cho cậu ha ha ha ha ha.”
Trương Phàm là trợ thủ cố định trong đám bọn họ, nhớ rõ vô cùng tên Thẩm Diệc Bạch chỉ giảm thương cho chính mình, căn bản không thèm để ý sống chết của trợ thủ, trước nay đều như vậy!
Tự mình tránh khống chế!
Tự mình mở giảm thương!
Đi ra ngoài hấp dẫn một đợt tấn công!
Càng không giúp cậu ta tính toán khống chế compact!
Chết rồi thì cậu ta chính là heo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.