“Ừm.” Một tiếng ừm nhẹ đến mức nghe không thành tiếng, yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
Lâm Tư Hàm cẩn thận lại cẩn thận chậm rãi hít một hơi, mũi vẫn còn dán trên áo thun trắng sạch sẽ của Thẩm Diệc Bạch. Lại chớp chớp mắt, là sự thật .
Lúc nãy tới khúc ngoặt, cô không cẩn thận đụng vào bồn hoa, sau đó thì vui tai vui mắt như thế này.
Cách một tầng vải dệt mỏng, Lâm Tư Hàm có thể cảm nhận được lồng ngực ấm áp của Thẩm Diệc Bạch, lẫn với hương sữa nhàn nhạt.
Rất nhạt, rất nhạt, nhiệt độ cơ thể cậu biến thành hương sữa.
Cảm giác đau đớn ở mũi dần dần biến mất, Lâm Tư Hàm vẫn không biết làm sao, hoàn toàn không để ý lúc này Thẩm Diệc Bạch vì để cô không bị ngã mà vẫn duy trì tư thế như này.
Dưới bóng cây long não râm mắt, ván trượt bị lật ở góc tường, Thẩm Diệc Bạch bị Lâm Tư Hàm đè ở trên tường khu dạy học. Mà Lâm Tư Hàm bị cậu ôm ở trong lòng, đỉnh đầu chống cằm của cậu, cả khuôn mặt đều dán vào ngực cậu.
Giữa hai người, chỉ có cô lúc lên lúc xuống, thật cẩn thận thở ra hít vào. Hơi thở ấm áp dần dần thấm ướt áo thun màu trắng vốn khô ráo. Lớp vải chỗ ngực áo dán chặt vào làn da cậu.
Lại tiếp tục, là sẽ hiện rõ đỉnh ngực của cậu.
Thẩm Diệc Bạch nhíu mày, khẽ đẩy Lâm Tư Hàm đang đi vào cõi thần tiên ra, không nói một lời.
“Thực xin lỗi.”
“Không có gì.”
“Bị thương?”
“Không..... không có!” Lâm Tư Hàm trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-sua-vi-muoi/969039/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.