Đêm giao thừa.
Gia đình Vũ An tất bật dọn dẹp nhà cửa từ hai tám Tết đến chiều ba mươi Tết.
Khoảng tám giờ tối, trên TV phát sóng chương trình Táo Quân. Vũ An lật đật phụ người lớn mấy món lặt vặt. Bầu không khí tràn ngập tiếng cười đùa, ấm cúng, sum vầy.
Chuẩn bị xong thì cũng là mười một giờ đêm. Vũ An nằm trên võng đung đưa nhắn tin nói chuyện phiếm với Lam Phương.
Ở quê nội Vũ An, ủy ban nhân dân huyện cho phép người dân bắn pháo hoa tự do. Vì vậy mới hơn mười một giờ, đã nghe thấy tiếng pháo nổ đoàng đoàng ngoài trời.
Chỉ còn năm phút nữa là đến thời khắc giao thừa, tiếng pháo nổ ngày càng nhiều. Đột nhiên, màn hình điện thoại sáng lên, Vũ An mở khóa nhận cuộc điện thoại. Cô xoay người đi vào trong nhà, giọng nho nhỏ.
[ Alo.]
[ Giọng em lạ thế. Bên cạnh có phụ huynh à? ]
Vũ An ngó xung quanh, ậm ừ. Chắc chắn không có ai để ý đến mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi trả lời.
[ Anh gọi em có việc gì không? ]
[ Không lẽ phải có việc gì thì mới có thể tìm em sao? ]
[ Em không có ý đó. ]
Nguyên Khang dựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lấp lánh vì sao. Khóe môi cong lên, giọng anh trầm ấm.
[ Chỉ là muốn nghe thấy giọng em. ]
[ Anh…anh có thể đứng đắn một chút không? ]
Qua giọng nói, Nguyên Khang có thể mường tượng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-sua-bo/2823331/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.