"Ở đây đợi anh."
Vũ An gật đầu.
Sau khi anh rời đi, Vũ An mới ngẩng đầu, thở nhẹ ra. Trong lòng như trút được một tảng đá lớn đè nén suốt bấy lâu nay, giờ đây lại cảm thấy khoan khoái, dễ chịu. Cô đưa tay lau vài giọt nước mắt đọng lại ở khóe mắt, nếu tinh ý dễ dàng nhận ra đuôi mắt hơi phiếm hồng.
"Mày làm tốt lắm."
Cô ngồi trơ trơ ở đó một lúc thì anh trở về.
Nguyên Khang sải chân tiến lại gần cô, trên người mặc một cây đen, giày cũng màu đen nốt, gần như hòa mình vào màn đêm tĩnh mịch. Vạt áo khoác bên ngoài lay động theo chiều gió thổi.
Hình như từ trước đến nay anh chỉ mặc những màu tối, hoặc trung tính chưa bao giờ thấy anh mặc màu sáng cả.
Vũ An thầm nghĩ.
Sau đó, anh dừng lại trước mặt cô, tháo hộp, đang định khom người mang giày vào chân thì cô vội rụt chân.
"Mặt sân dơ lắm anh đừng quỳ."
"Em tự mang được." Vũ An bổ sung.
Nguyên Khang bỏ ngoài tai lời cô nói, khom lưng, ngồi quỳ trên mặt sân, đặt đôi giày sandal màu trắng xuống trước chân Vũ An, tay còn lại nắm lấy mắt cá chân trắng nõn.
"Để anh mang giúp em."
Cô cứng đầu nhất quyết đòi tự mang.
"Không phải trong phim, hoàng tử thường mang giày giúp công chúa sao?" Nguyên Khang cong môi mỉm cười.
Lần này đến lượt cô im lặng, rũ mắt nhìn anh đặt bàn chân vào đôi giày, cẩn thận dán quai hậu.
Rất nhanh, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-sua-bo/2823295/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.