Từ trước tới giờ, lỗ tai của Trình Phóng thật sự rất thính.
Anh nghe thấy một loạt tiếng động kỳ lạ trong phòng, còn loáng thoáng tiếng khóc nức nở, đương lúc sửng sốt thì cửa phòng chợt mở ra.
Minh Hạnh chạy ra, hoảng hốt ngẩng đầu. Cô thấy được bóng người cao lớn trước mặt, đôi ánh mắt chạm nhau một lát.
Cô không kịp nghĩ ngợi nhiều đã trốn phía sau lưng anh.
Như thể núp sau lưng người khác rồi, cô sẽ không cần sợ hãi nữa vậy.
Minh Hạnh rúc người, một tay nắm nhẹ góc áo của anh.
Cô chợt nghĩ tới gì đó, lại thả tay ra.
Trình Phóng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy cô thu cả người trốn sau lưng anh, tới mức kín mít và không hề nhúc nhích.
Minh Hạnh hít sâu mấy hơi, cố gắng đè nén nỗi sợ xuống đáy lòng. Sau khi bình tĩnh lại, cô mới mở miệng hỏi: “Cậu có thể… đuổi nó ra ngoài giúp tôi không?”
Cô đã trải qua những chuyện như thế trong môi trường này rồi, cho nên dù có sợ hãi tới đâu, cô vẫn phải gác lại nỗi sợ sang một bên.
Quan trọng nhất là giải quyết vấn đề trước mắt.
Cô chắc chắn rằng mình không có khả năng tự bắt con chuột.
Trong căn nhà này, chỉ có Trình Phóng mới giúp được cô.
Minh Hạnh có dáng người nhỏ nhắn, vì mặc đồ ngủ rộng thùng thình nên sự nhỏ nhắn của cô càng rõ rệt. Cô hơi cúi cằm, khúc xạ ánh sáng nổi bật trên làn da trắng như tuyết.
Làn da của cô trắng kiểu xinh lắm, là kiểu trắng sứ mà không tỳ vết ấy.
Dáng vẻ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-ngot/1074131/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.