Chương trước
Chương sau
Ở Ngũ Trung, vào thứ bảy vốn có tiết học chuyên ngành nhưng Trình Huyền đã len lén cúp tiết, thay chiếc váy đỏ mà mình thích rồi ngồi chuyến xe buýt số 12 đi đến trung tâm thành phố.

Hôm nay Tưởng Định sẽ đến Thành phố C tổ chức buổi fan meeting để quảng bá cho bộ phim mới. Khi biết được tin tức này, Trình Huyền kiên quyết phải đi xem sức hút thật sự của thần tượng.

Tưởng Định vừa ra mắt năm ngoái.

Kể ra đây cũng là ưu ái của ông trời, anh được sinh ra để làm một diễn viên, điều kiện gia đình tốt lại không chịu ở yên làm công tử bột, mà một hai cứ phải gia nhập làng giải trí đốn đổ trái tim bao thiếu nữ.

Không đến một năm, người đàn ông này đã giành được giải thưởng cho người mới một cách dễ dàng, danh tiếng bùng nổ.

Trình Huyền bắt đầu hâm mộ Tưởng Định từ sau bộ phim đạt giải thưởng của anh. Các bộ phim, các quảng cáo, tạp chí và đủ các loại đồ của Tưởng Định đã đồng hành cùng cô suốt khoảng thời gian ngoài việc học tập.

Chuyến xe buýt số 12 ngày thường hay kẹt cứng, hôm ấy lại rất thông thuận, cô đã đến được mục tiêu trước khi hoạt động bắt đầu một cách thuận lợi.

Nhưng Trình Huyền vừa xuống khỏi xe buýt đã nhận được cuộc gọi từ dì Tiên, hóa ra nhà trường đã gọi phụ huynh thông báo cho dì Tiên biết chuyện cô cúp tiết, bà mắng cô một trận tơi bời và bắt buộc cô phải trở về trường ngay lập tức.

Trình Huyền ngoài miệng thì đáp được được nhưng sau khi cúp máy, cô vẫn cô chấp đi vào trung tâm thương mại.

Tính cách cô vốn là như vậy, trong lòng muốn gặp thì chắc chắn phải gặp cho bằng được. Huống chi đây lại còn là người đàn ông cô mong nhớ bao lâu nay.

Nhưng thực tế vô tính đã vả cô một phát.

Vất vả mãi chạy đến được cửa rạp chiếu phim của trung tâm thương mại thì Trình Huyền bị cản lại.

Cô không tham gia bất kỳ nhóm fan hâm mộ nào, chỉ là đơn thuần yêu thích nên đương nhiên cũng không có vé để vào cửa.

Van xin nài nỉ một hồi bảo vệ vẫn nhất quyết không cho.

Trình Huyền bị cản ở bên ngoài, thầm mắng một tiếng, chỉ đành nhìn tấm poster ngoài cửa, cho đến lúc nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt và âm thanh hét chói tai bên trong, cô mới bất đắc dĩ xoay người rời đi.

----- Năm ấy, Trình Huyền 17 tuổi.

Sau khi lên lớp mười hai, chương trình học của cô càng ngày càng bận rộn.

Trình Huyền học vũ đạo, dáng người tuyệt đẹp, tay chân thon dài, dẻo dai nhưng không mất đi độ mềm mại, thời gian luyện tập dài mài giũa những đường cong cơ thể cô vô cùng hoàn hảo.

Trên sân khấu, cô tỏa ra một sức hút riêng, chẳng cần nói lời nào, chỉ dáng múa và ánh mắt đã có thể chinh phục được vô số trái tim xao động của nam sinh tuổi thanh xuân.

Nhưng dưới sân khấu, tính cách cô phóng khoáng, thậm chí là có đôi chút thoải mái và hoạt bát như những cậu thanh niên. Cô thích ra mặt giúp người khác giải quyết chuyện bất bình, dần dần cô đã trở thành chị đại của Ngũ Trung.

Ai ai cũng bảo Trình Huyền nghĩa khí, ở bên cạnh cô giống như đang ở cùng anh em thân thiết, không hề điệu đà giả trân chút nào. Cũng từng có nam sinh bạo dạn theo đuổi cô nhưng toàn bị Trình Huyền từ chối.

Cô nhíu mày, nửa thật nửa giả nói với những người đó rằng: “Tôi chỉ thích Tưởng Định nhà tôi thôi.”

Người ta cười chê cô: “Người ta là ảnh đế đây, cậu đừng bảo với mình cậu muốn tán tỉnh ảnh đế đấy nhé.”

Đúng vậy, lúc này Tưởng Định đã có bước đột phá trong lĩnh vực điện ảnh. Vào năm anh đạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, sự nghiệp lên như diều gặp gió, bên cạnh cũng có không ít ong bướm vây quanh.

Gương mặt ấy vốn dĩ đã khiến người ta muốn phạm tội, lại còn thêm khí chất phóng khoáng vô tư sẵn có trên người anh, nên các scandal về quan hệ lộn xộn chưa bao giờ dừng lại.

Trình Huyền khẽ ngân nga, nhớ đến khuôn mặt của Tưởng Định, lòng cô chợt dâng trào một cảm giác muốn chinh phục khó hiểu.

Cô phớt lờ đối phương: “Sao nào? Tôi muốn tán tỉnh anh ấy đấy, không được à?”

Lúc ấy mọi người cười lăn cười bò, chỉ xem như Trình Huyền đang nói đùa.

Nhưng càng về sau, chính Trình Huyền cũng cảm thấy bản thân đang nói vớ vẩn.

Ngay cả buổi fan meeting của Tưởng Định cô còn chẳng vào được, làm sao có thể có cơ hội tán tỉnh người đàn ông này.

Điều này hơi nực cười nhỉ.

Vốn tưởng rằng sự ảo tưởng này vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội thực hiện, song cùng năm ấy, Trình Huyền đã có một bước tiến dài trong con đường đu idol của mình.

Thời điểm đi học lúc khai giảng học kỳ mới, có một học sinh mới chuyển trường đến Ngũ Trung, tên là Đường Du.

Có lẽ hết thảy mọi thứ đã được sắp xếp an bài từ trước, bạn học mới bị bạo lực học đường, Trình Huyền không vừa mắt nên đã ra tay giúp đỡ. Nhưng không ngờ cô bạn ấy và cô mới gặp mà như đã quen biết từ lâu, cứ thế trở thành chị em tốt của nhau.

Một người vô tư một người hướng nội, tính cách vừa vặn bổ sung cho nhau.

Trước giờ Trình Huyền chưa từng nghĩ rằng, bắt đầu từ cái ngày mà mình quen biết Đường Du, câu chuyện giữa cô và Tưởng Định cũng lặng lẽ mở màn.

Không bao lâu sau khi tựu trường, đoàn phim của Tưởng Định đến Ngũ Trung tổ chức một buổi giao lưu về phim ảnh. Trình Huyền biết được tin tức này đương nhiên cũng vô cùng hưng phấn.

Cô vô cùng tiếc nuối vì không được gặp anh vào năm trước, nhưng lần này lại tổ chức ngay trong trường cô, cơ hội gần quan được ban lộc như vậy sao cô có thể bỏ qua được chứ.

Vì vậy Trình Huyền lại cúp tiết một lần nữa để đi gặp Tưởng Định, nhưng ngàn lần không ngờ rằng, đến cuối cùng cô lại bị cản ở ngoài cửa một cách vô tình.

Hóa ra buổi giao lưu này chỉ dành cho các học sinh hệ quốc tế trường Ngũ Trung, còn đám học sinh hệ phổ thông như các cô sẽ không được vào trong.

Lúc ấy Trình Huyền tuyệt vọng đến cùng cực, trong đầu thầm nghĩ, chẳng lẽ cả đời này cũng không có cơ hội được nhìn mặt anh một lần hay sao.

Cuộc sống cứ nhất thiết phải tàn khốc với cô đến thế sao.

Mẹ nó chứ, Trình Huyền cô đây đu idol sao mà hèn mọn quá thể đáng.

Ngay tại thời điểm không thể làm gì khác, cục diện câu chuyện xuất hiện một bước chuyển biến lớn ----

Đường Du bỗng dưng xuất hiện ở cửa.

Cô ấy là học sinh hệ quốc tế nhưng lại không có bất kỳ hứng thú gì với Tưởng Định cả.

Không chỉ như vậy, khi biết Trình Huyền muốn vào, Đường Du đã hào phòng đưa cho cô thẻ học sinh của mình.

Hóa ra người chị em thân thiết này là bạn thời thơ ấu cùng trưởng thành của Tưởng Định, quan hệ của họ vô cùng tốt, chẳng khác gì anh em ruột thịt cả.

Vậy nên, bạn của bạn cũng xem như là bạn nhỉ…

Quan hệ bỗng nhiên được kéo gần một cách gián tiếp khiến Trình Huyền hết sức ngạc nhiên.

Những tưởng đây là chuyện không thể tin nổi rồi, ngờ đâu niềm vui lớn hơn còn ở phía sau.

Đường Du không chỉ đưa thẻ học sinh của mình cho Trình Huyền, mà còn yêu cầu cô làm một việc khó tưởng tượng nổi ---- Đó là đi ăn cơm với Tưởng Định thay cô ấy.

Trình Huyền: “… ?”

Lúc đấy cô bối rối lắm, phải lập tức nhéo má mình một cái để xác định chắc chắn bản thân không phải đang mơ.

Tất cả những điều này xảy ra như thể truyện nghìn lẻ một đêm vậy.

Người đàn ông trước nay chỉ tồn tại trên tivi, trong tạp chí và trong giấc mộng của cô, hôm nay không chỉ được tiếp xúc ở khoảng cách gần mà còn có thể ăn cơm chung với anh?

Trình Huyền không dám tin, chờ đến khi tiếp nhận được niềm vui bất ngờ siêu to khổng lồ này, cảm giác muốn chinh phục lẩn trốn trong lòng lại âm thầm trào dâng.

Một học sinh tầm thường như cô đây cũng có thể trải qua trăm mối quan hệ dây tơ rễ má để đến gần bên anh, thì giữa họ chắc chắn có tồn tại một duyên phận nào đó khó mà tin được.

Mặc dù chẳng biết duyên phận này sâu hay cạn, nhưng Trình Huyền đã dứt khoát đưa ra quyết định ---- Nhất định phải phát huy nó đến mức độ cao nhất.

Cô cầm thẻ học sinh, thành công tiến vào phòng đa chức năng, thấy được người đàn ông mình hằng mong nhớ bấy lâu nay.

Hôm nay phong cách ăn mặc của anh vô cùng lịch sự và nhã nhặn, áo sơ mi trắng, mắt kính gọng kim loại, ngồi thoải mái trên sân khấu, tay thong dong xoay một cây bút, đầu hơi nghiêng lắng nghe đạo diễn bên cạnh nói chuyện.

Thỉnh thoảng anh sẽ vỗ tay phối hợp, vẻ mặt rất miễn cưỡng.

Trình Huyền xuyến xao.

Mặc dù đã sớm yêu dáng vẻ trên tivi của anh, nhưng sau khi trông thấy người thật, cảm giác sợ hãi ấy được phóng đại lên vô số lần.

Mẹ nó, cô thật sự quá thích người đàn ông này.

Trình Huyền đứng dưới sân khấu lẳng lặng ngắm nhìn, từng đợt pháo hoa nở rộ trong lòng, là kiểu tình cảm không thể che giấu được, tỏa ra một cách điên cuồng từ ánh mắt.

Cô có thể cảm nhận được vào khoảnh khắc ấy, ánh mắt mình ánh lên những vầng sáng nóng bỏng đến nhường nào.

Sự thật chứng minh trực giác của cô không hề sai.

Trong một tích tắc tình cờ, khi Tưởng Định đang điều chỉnh tư thế ngồi, đã thờ ơ liếc mắt qua biển học sinh dưới khán đài, cuối cùng dừng trên người Trình Huyền.

Hai người đối mặt nhau khoảng hai giây.

Trình Huyền cố đè nén mong muốn được hét chói tai, bình tĩnh nhìn anh.

Chỉ hai giây ngắn ngủi nhưng chẳng hiểu sao lại mang một sự khiêu khích âm thầm, bén lên một tia lửa rất đỗi bé nhỏ.

Trình Huyền cảm thấy có lẽ người đàn ông này đã chú ý đến cô.

Cô phải nghĩ cách tiến đến gần anh hơn nữa.

Lúc gần kết thúc buổi giao lưu, giáo viên sắp xếp vài học sinh lên tặng hoa. Trình Huyền đã chủ động xung phong, cùng một nữ sinh trong số đó giành được cơ hội này.

Cô chậm rãi lên sân khấu, vào giây phút khom lưng tặng hoa cho Tưởng Định, cô đã mỉm cười thật nhẹ với anh: “Thầy Tưởng vất vả rồi ạ.”

Chưa từng có ai gọi Tưởng Định như vậy trước đây, phần lớn người trong giới đều gọi anh là anh Định.

Thầy?

A, là một cách gọi mới mẻ.

Tưởng Định hơi ngẩng đầu lên, thấy rõ mặt mũi của cô gái.

Ngoại hình của Trình Huyền thuộc kiểu rất có hương sắc, đa số các thiếu nữ tuổi thanh xuân rạng ngời đều mang tinh thần phấn chấn, nhưng mỗi cái nhăn mày hay nhếch môi cười của Trình Huyền lại mang theo nét phong tình đầy quyến rũ nào đó.

Ngũ quan không phải dạng đặc biệt nhất, nhưng khi kết hợp với nhau lại tạo nên nét riêng biệt của cô.

Chính là kiểu mà anh thích.

Tưởng Định hơi híp mắt, quan sát cô giây lát rồi mỉm cười, lười biếng đáp: “Cảm ơn.”

Kết thúc buổi gặp mặt giao lưu, tuy có sự tươi đẹp ngắn ngủi nhưng chỉ giống như ném đá vào mặt hồ, có gợn sóng lăn tăn nhưng thoáng cái lại như chưa từng có gì xảy ra, bình lặng như xưa.

Ra khỏi hội trường giao lưu, Tưởng Định bỏ mặc trợ lý của mình, tự lái xe đến cổng sau trường.

Vốn là Đường Du hẹn ăn cơm tối với anh, ai ngờ cô bé đó lại cho anh leo cây. Chỉ vậy thì cũng du di cho qua được, thế mà cô bé còn quan tâm sắp xếp một người để bầu bạn với anh nữa chứ.

Tưởng Định đã gặp không ít các mỹ nhân trong giới giải trí, có thanh thuần, có dịu dàng, có cuốn hút, có đáng yêu, chẳng thiếu mẫu hình nào. Duy chỉ người con gái to gan là chưa từng thấy bao giờ, chưa kể đến việc ngồi lên xe của anh chẳng hề sợ hãi, mà còn không cho Tưởng Định cơ hội chối từ đã trực tiếp đóng cửa xe.

Sau đó quay đầu khẽ cười với anh: “Thầy Tưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Tưởng Định: “…”

Lại là cô.

Cô gái mắt ngọc mày ngài, nụ cười thân thiện, nghe được hai chữ “thầy Tưởng” thốt ra từ miệng cô sao mà cứ có cảm giác kỳ lạ.

Trái tim cứ như bị chiếc lưỡi câu móc một cái, ngứa ngáy khôn tả.

Trong giới giải trí này, Tưởng Định nổi tiếng là công tử ăn chơi trác táng, đây chính là danh hiệu mà cánh truyền thông đã đặt cho anh.

Tưởng Định cũng chưa từng giải thích, vì dù sao chắc anh cũng sẽ không thật sự rung động trước người phụ nữ nào.

Anh vẫn luôn nhìn nhận rất thực tế, trong cái giới người nổi tiếng này vốn chẳng bao giờ có loại chuyện như thật lòng chân thành đâu.

Những người phụ nữ vây quanh anh không có.

Anh càng không có.

Tưởng Định cười thầm một tiếng, châm một điếu thuốc rồi mới quay đầu nhìn Trình Huyền: “Muốn ăn gì?”

Trình Huyền cười đáp: “Tùy anh thôi.”

Rõ ràng là mới biết nhau nhưng hành động của cô thì cứ như đã quen từ lâu rồi, khơi dậy hứng thú trong lòng Tưởng Định.

Anh hỏi cô: “Em không sợ à?”

“Hả?” Trình Huyền cong môi: “Em cần sợ cái gì à?”

Tưởng Định không lên tiếng, lát sau mới khẽ cười.

Anh đưa Trình Huyền đi ăn một bữa Tây trong phòng bao riêng tư. Tưởng Định hơi cong khóe môi, suốt bữa ăn luôn lắng nghe Trình Huyền nói chuyện:

“Đạo diễn cho vai phụ đó nhiều cảnh quá đi mất.”

“Nhân vật nữ chính với anh chẳng có chút cảm giác CP nào cả, còn thua cả nhân vật nữ ba cơ.”

“Nếu không phải vì anh thì còn lâu em mới tặng họ mười tấm vé xem phim.”

Lải nhà lải nhải một hồi lâu, Trình Huyền mới dò xét hỏi: “Thầy Tưởng, scandal của anh với nhân vật nữ chính đó chỉ là để lăng xê thôi phải không?”

Vòng vèo dài dòng như vậy hóa ra là có lời muốn hỏi anh.

Tưởng Định đặt dao xuống, dùng khăn ăn lau miệng, khóe môi gợi lên nụ cười ý tứ sâu xa: “Em hy vọng là cái nào?”

Trình Huyền sững ra, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh biết rồi còn hỏi.”

Hai người nhìn nhau, nhiệt độ trong không khí thoáng tăng lên.

Chốc lát sau Tưởng Định lại cười.

Nói thật là anh rất thích sự thẳng thắn và to gan lớn mật của cô gái này.

Nhưng cô còn quá nhỏ.

Một cô học sinh cấp ba mười tám tuổi, một người hâm mộ của anh, Tưởng Định dù có bị thiểu năng cũng tuyệt đối không có ý định tiến đến với cô.

Anh cũng chẳng có hứng thú với cô gái nhỏ.

Nhưng sau khi ăn xong bữa tối, chẳng biết tại vì sao, cứ như đó là sự điều khiển từ nội tâm vậy, ma xui quỷ khiến thế nào Tưởng Định lại hỏi số điện thoại của Trình Huyền.

Sau khi đưa cô về, cả hai không hề có bất cứ sự vượt quá giới hạn nào.

Chuyện cho Tưởng Định số điện thoại, vô hình trung trở thành một niềm mong chờ le lói trong lòng Trình Huyền một khoảng thời gian rất dài.

Mặc dù cô biết sự mong chờ này mang theo chút ít mơ mộng hão huyền, nhưng cô vẫn không dằn lòng được, âm thầm hy vọng Tưởng Định sẽ gọi điện thoại cho cô.

Hoặc chỉ gửi một tin nhắn thôi cũng được.

Nhưng thực tế thì rất vô tình, vài tháng liên tục trôi qua, điện thoại Trình Huyền vẫn không nhận được bất kỳ động tĩnh gì.

Trong thế giới của cô, Tưởng Định tựa phù dung sớm nở tối tàn, lại như một giấc mộng hư ảo.

Tỉnh mộng rồi, người đàn ông này cũng biến mất.

Trình Huyền trở lại với cuộc sống lặng lẽ theo dõi lịch trình của Tưởng Định.

Biết anh quay phim mới, nhận quảng cáo mới.

Họ vốn là người thuộc hai thế giới, một người là ảnh đế cao cao tại thượng, một người là học sinh vô danh bình thường lặng lẽ.

Cuộc đời của hai con người ấy là hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ có bất cứ sự giao thoa nào.

Sau khi hiểu rõ thực tế, Trình Huyền đã bình tĩnh lại, xem lần gặp mặt ấy là một hồi ức đẹp nhất thuở thiếu thời.

Nhưng vào thời điểm gần nghỉ đông của học kỳ lớp mười hai, Thành phố C tổ chức một buổi trưng bày trang sức, Trình Huyền biết được lịch trình từ nhóm người hâm mộ ---- Tưởng Định cũng sẽ tham gia buổi trưng bày lần này.

Vừa khéo công ty tổ chức buổi trưng bày lại là công ty của mẹ Đường Du - Bạn thân nhất của cô.

Đổi một cách nói khác, chỉ cần Trình Huyền chủ động chút thì có lẽ cô và Tưởng Định có thể gặp nhau thêm một lần nữa.

Trái tim tĩnh lặng đã lâu của cô bắt đầu rục rịch, một lần nữa trở nên bùng cháy.

Cô thuyết phục Đường Du đưa mình đến hội trường buổi trưng bày trang sức.

Đêm ấy Trình Huyền trang điểm vô cùng xinh đẹp, ngồi ở khán đài với tâm trạng hồi hộp.

Đã vài tháng không gặp nhau, chẳng biết Tưởng Định có còn nhớ cô hay không.

Nếu nhớ, cô phải làm sao?

Còn nếu không nhớ thì cô nên làm gì đây?

Khi cô đang đắm mình trong tâm trạng mâu thuẫn này thật lâu, cuối cùng Tưởng Định cũng lững thững đến muộn.

Trên người anh mặc bộ Âu phục thoải mái được cắt may tinh xảo, rất nhiều người vây quanh cứ như anh tỏa ra ánh sáng vậy, kéo theo những tiếng hét chói tai của các fans nữ trong hội trường.

Lúc ấy ánh sáng trong hội trường rất tối, Trình Huyền và Đường Du ngồi ở hàng trước có ánh đèn, dõi theo Tưởng Định bước đến càng lúc càng gần. Rõ ràng trái tim như sắp nhảy khỏi cổ họng, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh cụp mắt nhìn điện thoại.

Cô thích Tưởng Định là thật.

Nhưng vì là quá thích, vì đã vượt xa lý trí mà một người hâm mộ cần có, nên cô không muốn bản thân trông quá hèn mọn.

Trình Huyền cúi đầu xem điện thoại, tuy tầm mắt không dính lấy Tưởng Định, nhưng cô có thể cảm nhận từng bước chân đến gần của anh.

Càng ngày càng gần.

Hơi thở của cô trở nên rối loạn, màn hình điện thoại xuất hiện cái gì cô cũng không thấy được.

Lúc một nhóm người nháo nhào ầm ĩ đi ngang qua trước mặt, cô mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.

Tưởng Định bước đi trong nhóm người kia không hề dừng lại.

Thật ra Trình Huyền đã sớm biết họ cùng lắm chỉ gặp nhau một lần, thậm chỉ Tưởng Định cũng chỉ nể mặt mũi Đường Du nên mới ăn một bữa cơm chung với cô.

Cô không nên ôm ấp quá nhiều ảo tưởng.

Chỉ là bản thân không kìm lòng nổi mà thôi.

Anh rời đi rồi cô mới can đảm dõi mắt theo bóng lưng anh.

Không ngờ rằng người đàn ông đã đi xa ấy đột nhiên quay đầu lại.

Cách một nhóm người, trong ánh đèn mờ tối, Trình Huyền giật thót mình.

Cô không kịp hiểu chuyện gì đã đối diện với ánh mắt kia.

Tuy có một giây sửng sốt nhưng cô không né tránh.

Một ánh mắt giao nhau ngắn ngủi, trông thì hờ hững nước chảy mây trôi, nhưng nó đã tiêu xài hết tất cả sự bình tĩnh giả vờ của Trình Huyền.

Tưởng Định nhớ cô.

Chắc chắn là có nhớ.

Khi buổi trưng bày trang sức bắt đầu, vị trí hai người cách nhau một khoảng. Thỉnh thoảng Trình Huyền lại lấy điện thoại ra mong mỏi Tưởng Định sẽ nhắn cho mình một tin.

Dù rằng đó chỉ là một câu nói tùy tiện như: “Trùng hợp vậy sao?”

Nhưng mãi đến khi buổi diễn kết thúc, điện thoại của Trình Huyền vẫn yên tĩnh như gà.

Cơn nhiệt tình vất vả lắm mới nhen nhóm lên được lại như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh buốt giá, lạnh đến thấu tim.

Theo đuổi thần tượng khổ quá.

Theo đuổi thần tượng mà không cách nào kìm nén tình cảm càng khổ hơn nữa…

Trình Huyền bất chợt phiền não tắt điện thoại đi.

Nếu không muốn liên lạc với cô thì tại sao lúc ấy lại hỏi xin số?

Trêu đùa cô như vậy rất vui à?

Khi buổi trưng bày trang sức kết thúc, tất cả mọi người tản đi. Tưởng Định được người đại diện hộ tống đến một nơi không xác định được.

Chẳng hiểu tại sao trong khoảnh khắc đó, Trình Huyền như chết tâm vậy.

Họ thật sự không cùng thế giới.

Cô không nên cưỡng cầu, không nên ôm mơ mộng không thực tế.

Cô thất vọng đi vào phòng vệ sinh, lúc ra thì gặp được Đường Du.

Trình Huyền buồn rầu chào tạm biệt cô bạn: “Mình về nhà trước đây.”

Đường Du thấy tâm trạng cô không tốt nên cũng có vẻ như đoán được gì đó, lấy điện thoại ra bảo: “Hay là mình gọi điện thoại cho Tưởng Định nhé, bọn mình cùng ra ngoài ăn khuya?”

Trình Huyền lập tức cản cô ấy: “Thôi.”

Đường Du: “Sao vậy, không phải cậu thích anh ấy sao?”

Trình Huyền tựa lên tường, hất hất mái tóc dài, lúc lâu sau mới cười tự giễu nói: “Từ giờ phút này, chị đây không thích nữa.”

Đường Du: “…”

“Ngày mai mình sẽ về trường tìm một chàng trai rồi yêu đương thật nồng nhiệt.”

“Trình Huyền mình đây không có ai theo đuổi sao? Nực cười.”

“Mình sẽ quên tên đàn ông tồi đó.”

“Đúng vậy, mình sẽ không yêu anh ta nữa.”

Sau khi nói những lời này với Đường Du xong, Trình Huyền phóng khoáng rời khỏi hội trường hoạt động.

Trong lúc đứng bên lề đường chờ bắt xe, cô cầm điện thoại chuẩn bị xóa hết sạch sành sanh các tấm ảnh của Tưởng Định bên trong máy.

Nhưng cô lướt lướt album hồi lâu mà chẳng chịu xóa đi một tấm nào cả,

Nhớ đến những lời mình nói với Đường Du mấy phút trước, Trình Huyền cảm thấy mặt mình đau vô cùng.

Mẹ kiếp, đây là tên đàn ông thối gì thế hả, chiếm dung lượng điện thoại của cô thì cũng thôi đi, còn bá đạo chiếm luôn cả trái tim cô…

Lúc đang thẫn thờ không biết phải làm sao, bên tai cô gái chợt vang lên giọng nói của người đàn ông.

Làm cho gió đêm mang theo một hơi như thuốc độc: “Không phải không thích sao, xóa đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.