Sau khi Đường Du trở về nhà thì thấy một bưu kiện được đóng gói cẩn thận và tinh xảo, là cây đàn cello mà Chu Khâm Nghiêu đã bỏ ra 200 vạn đấu giá cho cô - đang nằm ngay ngắn trên bàn trong phòng ngủ của mình. 
Cô bước tới mở hộp đàn cello ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve phần thân đàn. 
Đây là cây đàn mà trái tim cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, lại còn được tặng bởi người mình thích, điều bất ngờ vui vẻ này mang đến cho cô cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lòng. 
Đột nhiên có trực giác mách bảo, Đường Du buông đàn xuống, đi đến ban công nhìn xem, thì phát hiện đúng là Chu Khâm Nghiêu vẫn chưa có rời đi, còn đang đứng ở bên dưới. 
Người đàn ông lười biếng dựa vào bên cạnh chiếc xe, trong tay kẹp một điếu thuốc đang cháy, trầm ngâm nhìn lên trên lầu. 
Vừa khéo chạm vào ánh mắt của cô. 
Trong lòng cô gái nhỏ run lên, đôi gò má chợt ửng hồng. 
Vốn chỉ là suy nghĩ bất chợt, lại không ngờ rằng anh thật sự vẫn còn chưa đi. 
Cô lấy di động ra gọi cho anh, trong giọng nói xen lẫn vài phần thẹn thùng: 
"Này, sao anh còn chưa đi." 
Chu Khâm Nghiêu cười nhẹ nhàng: "Anh muốn nhìn em thêm chút nữa." 
Đường Du cắn môi, trong lòng tràn đầy mật ngọt: "Nhưng nếu em không đi ra đây, sẽ không biết anh còn chưa rời đi, một mình anh ở dưới lầu nhìn lên cửa sổ sao..." 
Chu Khâm Nghiêu bình thản giương khóe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-ngot-kim-cuong/901970/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.