Sáng thứ bảy, Đỗ Kính Chi dậy thật sớm, sắp xếp lại đồ đạc, chuẩn bị lên lớp vẽ tranh. 
Lúc xuống lầu, Đỗ Vệ Gia có vẻ vừa tỉnh không lâu, ông vừa ngáp vừa đi loanh quanh trong phòng. Sau khi nhìn thấy cậu xuống lầu, ông lập tức khoát tay: "Thằng nhóc thối kia, làm cho bố bữa cơm sáng." 
"Con phải đến lớp vẽ, không rảnh." Đỗ Kính Chi không hề nghĩ ngợi liền từ chối. 
"Lên lớp vẽ cái rắm, mày có thể vẽ ra cái gì, có thể cộng điểm thi đại học không? Còn không phải là đứa đội sổ, tưởng rằng mày thi được cái trường trọng điểm là có tiền đồ à, kết quả vẫn phải thường bị mời phụ huynh." Đỗ Vệ Gia cực kỳ không tin tưởng năng lực của Đỗ Kính Chi, cho rằng cậu vẽ tranh giống với đám trẻ con bôi loạn vẽ linh tinh, thế mà còn phải dùng tiền đi học, quả thực có bệnh. 
Đỗ Kính Chi học vẽ tranh đã nhiều năm, Đỗ Vệ Gia chưa từng xem qua một tác phẩm của cậu, nhưng không bao giờ dừng việc chỉ trích cậu. 
Thật ra Đỗ Kính Chi cũng không rõ, sao Đỗ Vệ Gia lại không biết xấu hổ mà khinh bỉ cậu? Nói cho cùng, Đỗ Vệ Gia đã lớn tuổi như vậy nhưng vẫn chẳng làm nên trò trống gì. Lúc còn trẻ, ông cũng tốt nghiệp đại học, vẻ ngoài tàm tạm, nhưng lại không muốn ra ngoài làm công, ngại mệt mỏi. Đến bây giờ, con trai đã học lớp mười một, ông ta còn lười nhác hơn. 
Công việc hiện tại do bà Đỗ tìm cho, trông coi camera giám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-ngot-danh-cho-em/3357654/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.