"Hả? Chỉ là... kẹo đường thôi hả?" Cô tròn mắt nhìn anh ngỡ ngàng, ngập ngừng hỏi lại, xem rằng có phải mình nghe nhầm không. Anh nói là muốn kẹo đường! Không phải những thứ cao siêu mà cô vẫn nghĩ. 
Anh sợ cô nghe không rõ, khẳng định lại lần nữa với giọng nói dịu dàng: "Tôi thích kẹo đường của cậu, muốn kẹo đường. Ngọt ngọt, cảm giác dễ chịu, cậu có không? Cho tôi đi!" 
Lần này cô nghe rõ hơn rồi, anh nói muốn kẹo đường thật! Cô cười tươi rói nhẹ nhõm hết cả người, lấy trong túi ra vài viên kẹo. Đặt lên tay hắn, cô thành thật nói: "Thật ra tớ không còn nhiều kẹo nữa đâu, chỗ này là hết rồi. Cậu nhận lấy nhé!" 
"Vậy nếu ăn hết thì phải làm sao? Tôi ra ngoài tìm nhưng mà không thấy loại kẹo này trên thị trường? Cậu mua nó ở đâu vậy?" 
"Kẹo này đã ngừng sản xuất từ hai năm trước rồi, kẹo này là do ông bà nội của tớ sản xuất đấy! Nhiều năm trước được ưa chuộng lắm! Nhưng mà không hiểu sao hai năm trước không còn được phổ biến nữa, chắc là do thị hiếu người tiêu dùng thay đổi, với cả có nhiều sản phẩm bánh kẹo mới được ra mắt nên kẹo đường của ông bà không còn ai mua nữa. Về sau, ông bà vẫn giữ lại nhà máy sản xuất kẹo, chỉ là không còn sử dụng nhiều nữa, thỉnh thoảng tớ về ông bà ngoại sẽ làm cho tớ thật nhiều kẹo đường để mang lên." Cô tự hào kể lại, rồi lại trầm tư buồn rầu vì kẹo đường không còn được sản xuất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-duong/3389987/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.