Ngân Tâm cùng các chị nhân viên dọn dẹp xong nhà hàng, thì được ông chủ phát lương, cất đi rồi nhanh chóng xách chiếc balo nhỏ trở về nhà. Mấy tháng nghỉ hè không những không được nghỉ ngơi vui chơi như bạn bè đồng trang lứa, ngược lại còn phải cật lực làm việc như một vòng lặp không được nghỉ ngơi. Áp lực này với cô bé 16 tuổi là quá lớn lao, cô chưa bao giờ cho rằng mình sẽ gánh vác nổi nó. Nhưng thời gian lại chứng minh những điều cô nghĩ hoàn toàn sai lệch, cô không những gánh vác giỏi mà chịu đựng cũng giỏi. 
Âu Dương Ngân Tâm đói đến lã người, đi ngang qua cửa hàng bánh kem cô thèm lắm, thèm được nếm hương vị của bánh kem dù chỉ một chút, bao năm qua chỉ có thể ăn kẹo đường nên cô quên mất mùi vị của bánh kem rồi. Cô chỉ nhớ lần cuối cùng mà mình được ăn bánh kem là sinh nhật năm 7 tuổi mà bố đã tặng. Chiếc bánh hôm ấy xinh lắm! Tiếc là chỉ vừa ăn một miếng thì ngọn lửa đã vùi dập tất cả. Bố cô mất vào ngày sinh nhật năm cô tròn 7 tuổi, một buổi tiệc sinh nhật chìm trong biển lửa lẫn nước mắt. Chính vì cú sốc đó mà Ngân Tâm vào ngày sinh nhật mỗi năm luôn tự giằng vặt mình, tự trách bản thân mình vô dụng đã gián tiếp hại chết bố, biến ngày vui nhất trở thành ngày buồn nhất. Ngày sinh nhật năm nào cũng muốn tránh né, thậm chí cô còn ước nó trôi qua thật nhanh. Sau tai nạn kinh hoàng năm đó, dù có thích 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-duong/3389981/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.