Tôn Hoài Đường vẫn luôn cho rằng năm ấy vì bản thân nhất thời hồ đồ mà làm ra loại chuyện như vậy, Tôn Điềm Điềm sẽ không bao giờ biết được. Ấy vậy mà cô đã biết rồi.
Đuôi lông mày anh khẽ nâng: “Em giả vờ ngủ sao?”
Tôn Điềm Điềm lập tức lắc đầu: “Em không có, em đang ngủ ngon, vì anh hôn em nên mới tỉnh lại.”
“Tỉnh…” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Vì sao em lại làm như không biết gì?”
“Lúc ấy em cũng bất ngờ và hoang mang lắm, không biết tại sao anh lại muốn hôn em. Hơn nữa, em cũng không dám hỏi anh, vì em sợ mình hiểu lầm gì đó, nên chỉ còn cách làm như không biết gì mà thôi.” Cô hơi nhún vai.
Tôn Hoài Đường bắt được trọng tâm trong lời nói của cô, hỏi: “Hiểu lầm?”
“Hiểu lầm rằng anh thích em.” Tôn Điềm Điềm nhắm mắt nói hết câu.
Thấy cô như vậy, anh dường như hiểu ra được gì đó, trong lòng nhảy nhót: “Khi đó Điềm Điềm thích anh sao?”
Tôn Điềm Điềm mở to mắt nhìn bộ dáng vui sướng của anh, có chút khó xử nhưng vẫn ngay thẳng nói: “Không phải…” Thấy ánh mắt anh tối dần, cô khó khăn nói: “Không hẳn là không thích, chỉ là lúc đó em chưa xác định được… Từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn đối xử tốt với em, và chính em cũng hay ỷ lại vào anh… Em không biết, cái thích của em đối với anh Đường, rốt cuộc có phải là loại thích kia không.”
Tôn Hoài Đường im lặng nghe cô nói, trong lòng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-duong-ngot-ngao/2589240/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.