Từ tiểu học đến sơ trung, Tôn Điềm Điềm và Tôn Hoài Đường đều học cùng một trường, nhưng khác lớp vì Tôn Hoài Đường lớn hơn cô hai tuổi.
Tôn Điềm Điềm vốn biết Tôn Hoài Đường đẹp trai từ nhỏ, lúc học tiểu học đã có không ít các bạn học nữ mến mộ anh, cô không nghĩ tới đến khi học cấp 3 rồi, người yêu thích anh chỉ có nhiều hơn chứ không giảm bớt.
Sau khi khai giảng được một thời gian, một số người phát hiện Tôn Điềm Điềm thường đi đi về về cùng Tôn Hoài Đường, còn gọi anh là “anh Đường”, vì thế bạn học thường hỏi cô và Tôn Hoài Đường có phải anh em không. Tôn Điềm Điềm chỉ nói bọn họ là anh em họ.
Tin tức này được truyền đến tai các nữ sinh lớp khác, dần dần, những người thầm thích anh nhưng lại không dám trực tiếp tỏ tình đều tìm đến Tôn Điềm Điềm nhờ vả.
Nhưng mọi người không biết rằng, Tôn Hoài Đường và Tôn Điềm Điềm vốn không cùng huyết thống. Tôn Điềm Điềm cũng cảm thấy không cần thiết phải giải thích nhiều với người khác, người duy nhất biết chuyện này là cô bạn Lâm Lâm ngồi cùng bàn.
Lâm Lâm là bạn học chung cấp hai của Tôn Điềm Điềm, rồi sau này lại học cùng lớp cấp 3, vì thể cả hai cứ như vậy mà trở thành bạn cùng bàn của nhau.
Mỗi khi đến lớp, Tôn Điềm Điềm thường nằm dài trên bàn với tâm trạng bực bội. Lúc còn học cấp hai, cũng không phải không có người nhờ cô đưa thư tình hoặc quà cho Tôn Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-duong-ngot-ngao/2589237/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.