“…Khi anh ở trên bục phát biểu, nữ sinh bên dưới dán chặt lên người anh ha ha — tuy nói ra xấu hổ quá mà em cũng vậy, hihi…”
“…Còn có lần trong trận đấu bóng rổ, anh nhìn em cười cười! Ngầu quá trời quá đất! Lúc đó em xuýt nữa xỉu á…”
……
Trên bờ cát mịn, gió biển mát mẻ dán lên cơ thể hai người, mặt trời còn chưa lặn hết, một nửa vẫn lênh đênh trên mặt biển biến dải màu xanh mát mẻ của dòng nước thành một tầng đỏ hồng.
Tôn Điềm Điềm mặc một chiếc váy trắng dài hơi hở lưng, đội nón rộng vành được cột nơ hình con bướm, gót chân trắng nõn nhẹ nhàng đi trong làn nước.
Gió biển thổi qua làn váy cô, Tôn Điềm Điềm cười vui vẻ chạy về phía Tôn Hoài Đường lôi kéo cánh tay anh, tiếp tục vừa đi vừa nói: “Nếu không phải do em phát hiện ra cảm xúc của mình, hơn nữa Lâm Lâm mà không kịch liệt cổ vũ, thì bây giờ chắc là anh đang ở đại học cùng đàn chị nào đó yêu đương rồi!”
Tôn Hoài Đường như đang bị cô gái nhỏ ranh mãnh đào cho cái hố sâu, anh dừng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô: “Điềm Điềm, em biết anh sẽ không như vậy mà.”
Đúng vậy, anh Đường sao có thể thích nữ sinh khác được chứ, tình cảm của anh vốn đã cắm rễ vào sâu trong trái tim, còn dùng ý đồ dịu dàng chăm sóc, mỹ nam kế đề thuần phục cô! Tuy là vậy, nhưng cô cũng đã trúng kế rồi!
“Dạ, em biết mà.”
Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-duong-ngot-ngao/2589218/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.