Tôn Điềm Điềm nghĩ thầm, thế giới này nhỏ thật, hôm qua vừa gặp phải Trần Đạc, hôm nay thì gặp Triệu Tĩnh Di, còn ở cùng khách sạn với chị ấy.
Hôm nay cô quyết tâm muốn chơi lướt sóng, kéo Tôn Hoài Đường ôm ván trượt ra biển chơi nửa ngày, vừa lên bờ thì có người gọi bọn họ, phát hiện đó là Triệu Tĩnh Di đang mặc một chiếc áo tắm màu vàng. Ồ, bên cạnh chị ấy còn có một cậu thanh niên cường tráng với nước da màu đồng.
“A Trạch, đây là bạn của chị, Tôn Hoài Đường và Tôn Điềm Điềm.”
Tại nhà ăn, bốn người ngồi cùng một bàn, Triệu Tĩnh Di mỉm cười giới thiệu với cậu thanh niên.
Ban đầu, Tôn Điềm Điềm không muốn ăn cơm cùng họ, dù sao cô và Triệu Tĩnh Di cũng không quá thân, sợ rằng sẽ xảy ra xích mích với nhau. Nhưng Triệu Tĩnh Di rất nhiệt tình, cô nghĩ Tôn Hoài Đường và chị ấy là bạn trong cô nhi viện, nên nể mặt chị ấy mà nhận lời.
“Chào mọi người, em là bạn trai chị Tĩnh Di, tên là Bành Trạch.”
Nụ cười của Bành Trạch tươi rói, lộ ra hàm răng trắng sáng, đối lập với làn da ngăm đen của cậu ấy, sau đó bắt tay với Tôn Hoài Đường.
Tôn Điềm Điềm ngẩn người.
Không thể tin được gu của Triệu Tĩnh Di là loại người hay cười như vậy, trước kia cô còn lo rằng chị ấy thích anh Đường, bây giờ ngẫm nghĩ lại cảm thấy mình hay lo ra, Bành Trạch và Tôn Hoài Đường hoàn toàn khác xa nhau.
“Hai người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-duong-ngot-ngao/2589211/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.