Đi rồi? Nhanh vậy sao?
Sơ Kiến hít thở sâu, cảm thấy mình nên mở cửa. Đúng, mở cửa.
Thế là chướng ngại vật ngăn cản tầm mắt hai người liền đột nhiên biến mất như vậy. Một cánh tay Kiểm Biên Lâm chống trên cạnh cửa, tiêu điểm ánh mắt lập tức đổi từ con Rilakkuma nhỏ treo trên cánh cửa gỗ sang cô, hơi ngây ra.
“Em... em nhớ ra còn gói mì, nấu tô mì cho anh ăn nhé.” Cô nín cả buổi chính là nín ra một câu như vậy.
Một cánh tay Kiểm Biên Lâm chống trên cạnh cửa, suy nghĩ một chút, gật gật đầu. Sau khi Sơ Kiến chạy vào bếp, anh gửi một tin nhắn cho trợ lý ở trong hành lang, bảo cậu ta tới lấy chìa khóa nhà, sang nhà đối diện ngồi chờ một lát trước.
Vì vậy khi đang tìm trứng gà khắp nơi, Sơ Kiến nghe được cửa nhà bị mở ra, thuận miệng hỏi: “Ai đến sao?” Kiểm Biên Lâm đến bên ngoài cửa bếp, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều bình thường không có gì lạ: “Không ai cả.”
Sơ Kiến ờ một tiếng, tiếp tục luống cuống định tìm thêm chút đồ có thể vứt vào nồi, kết quả là cắt hơn nửa chén ngò làm rau. Nhân lúc cô nấu ăn, Kiểm Biên Lâm đi dạo một vòng, tưới ít nước cho chậu hoa trồng trên ban công, cho cá trong bể cá nhỏ mà bố Sơ Kiến nuôi ăn, rồi lúc quay về bếp, vừa vặn thấy dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô nghiêng đầu, cố gắng đổ mì trong cái nồi inox nhỏ ra, không dư lại một giọt nước.
Lúc nhỏ, anh vẫn chưa biết nấu ăn, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-deo-vi-quyt/65589/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.